![Truyện Ma Tâm Linh Cải Táng Tác Giả Trường Lê [kenhsachnoi.com]](https://kenhsachnoi.com/wp-content/uploads/2023/07/Truyen-ma-tam-linh-Cai-Tang-tac-gia-Truong-Le-KenhSachNoi.Com_.png)
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 6
– CẢI TÁNG –
NGHE ĐỌC TRUYỆN CẢI TÁNG TẠI ĐÂY
Chap 12 : Lòng Tốt…
Nhìn 2 tờ 500 đồng trong tay ông cụ, người phụ nữ ái ngại đáp :
– Ông ơi, ở đây 1 suất cơm rẻ nhất cũng phải 5 nghìn, 1 nghìn của ông chỉ đủ mua bánh mì không thôi ông ạ….Với nữa, con không phải chủ quán, con là người làm thuê, phục vụ cho quán cơm…
Ông cụ khẽ gật đầu :
– Vậy cảm ơn cô nhé, làm phiền cô rồi….
Ông cụ chào người phụ nữ rồi toan bước đi…..Nhìn dáng đi có phần thất thểu, nhìn đôi giày vải lấm lem bùn đất, mái tóc đã bạc gần hết…..Người phụ nữ suy nghĩ ít giây xong thở dài 1 tiếng, đoạn với tay gọi :
– Ông ơi, quay lại đây con bảo cái này….
Ông cụ dừng lại, quay đầu nhìn, người phụ nữ đặt cái khay đựng bát đĩa xuống bàn rồi bước ra cầm tay ông cụ nói tiếp :
– Thôi được rồi, ông đi vào đây với con…
Chọn 1 bàn nhỏ dành cho 2 người, kéo ghế cho ông cụ ngồi xuống, cô ta tươi cười :
– Con cũng là người làm thuê thôi, con không giàu có gì nhưng chẳng hiểu sao nhìn ông con thấy thương lắm. Ông ngồi đây, con bê đống bát đĩa này vào trong rồi sẽ mua cơm cho ông ăn….Chờ con chút nhé…
Đúng lúc ấy, chủ quán cơm từ bên trong gọi vọng ra khá lớn tiếng, chủ quán là 1 bà béo, tay cầm quyển sổ ghi ghi chép chép tính tiền….Thấy mấy bàn khách ăn xong rồi vẫn chưa được dọn, bà ta quát tháo :
– Mây, mày có làm được không ? Có mấy cái bàn dọn từ nãy đến giờ quay đi quay lại vẫn còn nguyên….Dọn mau đi còn để khách vào.
Người phụ nữ dọn bàn tên Mây, tuổi ngoài 35, gương mặt khắc khổ vội vã đáp :
– Dạ vâng, chị đợi 1 chút em dọn ngay đây ạ….
Giữ nụ cười gượng gạo, Mây nói nhỏ với ông cụ :
– Ông đợi con chút nhé…
Mụ chủ quán cơm đi ra, tính hỏi ông cụ ăn gì thì Mây nói :
– Là người quen của em, em sẽ mua cơm….
Bà chủ liếc xéo 1 cái đoạn đáp :
– Xì, được rồi….Nhanh cái chân lên.
Nói xong bà ta đon đả ra cửa tiếp đoàn khách mới 4-5 người……Chừng 10 phút sau, Mây bưng ra 1 khay đựng 1 bát tô cơm, một đĩa có cả rau, cả lạc và 2 miếng thịt kho tàu, 1 bát canh nước rau muống luộc. Đặt xuống trước mặt ông cụ, Mây vui vẻ nói :
– Ông ăn đi ạ, phần cơm này con đã trả tiền rồi.
Ông cụ nhìn cô gái, ánh mắt cảm động, lau hai bàn tay lấm lem vào bộ quần áo đang mặc, ông cụ khẽ cúi đầu :
– Cảm ơn cô, cô thật là tốt bụng….Tôi không biết báo đáp ân tình này bằng cách nào đây.
Mây tươi cười đáp :
– Con nói rồi mà, tuy con không giàu nhưng mời ông bữa cơm con đủ khả năng. Thôi ông ăn đi ạ….Con đi làm việc tiếp.
Ông cụ ngồi ăn cơm một cách ngon lành, dáng vẻ già nua cùng bộ quần áo khác biệt của ông cụ khiến nhiều người trong quán cơm bắt đầu để ý…..Một vài bàn chỉ trỏ, xì xào bình phẩm về ông cụ một cách thiếu tế nhị. Quán đông khách, mới đó đã gần kín bàn, có 1 đôi vợ chồng bước vào, nhìn quanh không có chỗ trống, chỉ còn 1 bàn nhỏ ngay bàn ông cụ đang ngồi ăn cơm….Hai vợ chồng kia nhăn mặt khi thấy ông già ngồi ăn bên cạnh quần áo bẩn thỉu, giày thì lấm lem toàn bùn đất.
Cô vợ chưa ngồi đã tỏ vẻ khó chịu, cô ta bịt mũi lại cằn nhằn :
– Hôi quá đi mất, quán cơm đông người thế này mà lại để mùi hôi khó ngửi quá…
Đang nhai dở miếng cơm, ông cụ dừng lại khẽ ngửi ngửi quanh chỗ mình ngồi rồi nhìn xuống bộ quần áo đang mặc, ông cụ đáp bằng giọng lơ lớ ngọng ngọng :
– Quần áo của ngộ tuy có hơi bẩn nhưng đâu đến mức tỏa mùi khó chịu như nị nói đâu hà…..Nãy giờ chư vị ở đây có ai ngửi thấy mùi gì đâu mà nị mắng ngộ ghê thế ?
Tay chồng bênh vợ, chỉ tay vào đôi giày của ông cụ gắt :
– A cái lão Tàu xì này, tiếng Việt cũng sõi gớm nhỉ ? Còn nói không hôi, nhìn đôi giày lão xem, toàn bùn là bùn, lem nhem đen xì thế kia….Dù không có mùi thì nhìn cũng chẳng nuốt được cơm.
Bà chủ quán thấy vậy vội bước ra đón khách, bà ta cười cười nói với đôi vợ chồng :
– Cô chú bớt nóng, ra bàn uống nước ngồi đợi 1 chút, lát có bàn ngay bây giờ ấy mà. Nào, đi ra kia…
Cặp vợ chồng vẫn cố lớn giọng :
– Quán ăn sạch sẽ, đông khách thế này mà bà chủ chẳng chú ý gì cả….Khách thì khách chứ nhưng nhìn kinh chết lên được…
Thái độ của cặp vợ chồng khiến một vài thực khách cảm thấy khó chịu, nhưng không muốn tham gia nên họ chỉ lắc đầu ngao ngán……Bà chủ quán nhìn ông cụ cũng có vẻ bực bội nhưng vẫn để ông cụ ăn hết phần cơm.
Đi vào trong, bà ta cau có với Mây :
– Đấy, khách của mày đấy…..Đã không có tiền lại còn sĩ diện, cứ cái tính đấy bảo sao bị lừa….Ngu nó vừa vừa thôi.
Mây lí nhí đáp :
– Nhưng ông ấy đâu đến mức hôi bẩn như hai người kia nói…..Em đứng cạnh ông cụ có ngửi thấy mùi gì đâu. Mà sao lạ nhỉ, người Tàu mà nói tiếng Việt giỏi thế…?
– Còn cãi à ? Lo mà dọn dẹp đi, hôm nay đông khách, đang vui nên tao không thèm nói đấy nhé. – Bà chủ quán ngúng nguẩy đi vào trong chỉ đạo mấy người nấu bếp.
Ít phút sau cũng có bàn cho cặp vợ chồng kia ngồi, lúc này quán cơm kín bàn, khách khứa cũng đang ngồi ăn nên Mây rảnh tay được chút…..Lại gần chỗ ông cụ, thấy ông cụ đã ăn xong, ăn hết đồ không để lại chút gì, Mây nói nhỏ :
– Chắc cụ đói lắm phải không ? Ăn vậy có đủ no không ạ ?
Ông cụ mỉm cười trả lời :
– Không giấu gì cô, cả ngày hôm nay tôi mới được ăn….Cơm ngon lắm, nấu rất vừa miệng, chẳng trách quán lại đông khách như vậy. Cô gái, cô ngồi xuống đây…
Ông cụ chỉ tay vào chiếc ghế kế bên nói Mây ngồi xuống…..Mây ấp úng :
– Để…làm gì vậy..ạ ?
Ông cụ tiếp :
– Ngồi xuống, đưa tay lên bàn….Tôi muốn xem mạch giúp cô…
– Xem mạch ạ ? Cụ…là thầy thuốc ư ? – Mây tròn mắt ngạc nhiên.
Mấy bàn khách đang ăn nghe ông cụ nói thế cũng bắt đầu tò mò…..Ông cụ cười hiền hậu đáp :
– Thì cứ để tôi bắt mạch xong chẩn bệnh cô xem có đúng hay không nhé..
Mở tay nải, lấy ra 1 cái gối kê chỉ lớn chừng 3 ngón tay, ông cụ tiếp :
– Đặt tay trái lên đây…
Mây có chút ngượng ngùng nhưng rồi cũng làm theo những gì ông cụ yêu cầu…..Sự lạ xảy ra ngay trong quán cơm khiến tất cả đều tò mò, lắm người còn dừng đũa ngó sang bàn bên này để hóng chuyện. Quán cơm đang ồn ã tự nhiên im ắng đến lạ thường. Nhìn phong thái ung dung, cử chỉ nhẹ nhàng, đôi mắt sáng quắc thước, tay phải bắt mạch, tay trái khẽ vuốt chòm râu bạc của ông cụ khiến tất cả những ai có mặt trong quán cơm như đang được diện kiến 1 bậc thần y chẩn bệnh.
Cứ mỗi giây qua đi là thêm 1 thời khắc hồi hộp bởi ai cũng háo hức chờ đợi xem kết quả của việc bắt mạch là gì. Phá tan bầu không khí im lặng ấy, nhẹ nhàng buông phần cổ tay Mây, ông cụ nói :
– Cô gái, cô bị co cứng cơ lưng, bên cạnh đó tuy ngũ tạng tâm – tỳ – phế – can – thận chưa bị ảnh hưởng nhưng 2 cơ quan là đởm (mật) và tam tiêu ( thượng tiêu, trung tiêu, hạ tiêu ) thuộc lục phủ lại đang gặp vấn đề. Do thấp nhiệt nên bị uất kết ở can đởm, nguyên nhân là do ăn nhiều đồ cay nóng, đồ chứa nhiều chất béo dẫn đến đường lạc của can không điều hòa, đởm mất đi sự sơ tiết nên sinh chứng hiếp thống, có nghĩa là thường xuyên đau hai bên mạn sườn….
Ông cụ còn đang nói thì bà béo chủ quán chen ngang :
– Đấy, tao đã bảo mày rồi…..Mấy cái đồ khách ăn thừa toàn là đồ mỡ, đồ cay thì đem đổ cho lợn…Mày không nghe cứ tiếc rẻ ăn cố….Bảo sao gần đây thấy gầy sọp hẳn đi…..
Mấy người khách quay sang lườm bà béo, đoạn cau mày :
– Cái bà này, vô duyên….Người ta đang chẩn bệnh thì cứ đế mồm vào…..
Ông cụ chỉ mỉm cười mà không hề tức giận hay trách mắng….Ông cụ nói Mây đứng lên, nhìn mọi người ông cụ nói :
– Cô gái, nếu cô đồng ý, lão già này sẽ giúp cô chữa chứng co cứng cơ lưng bằng cách bấm huyệt….Sẽ phải động chạm 1 chút ở vùng thắt lưng, nếu không chữa trị, để lâu sẽ càng đau và trở bệnh đau lưng mãn tính.
Mây sau khi nghe ông cụ bắt mạch, chẩn bệnh thì hoàn toàn tin tưởng bởi những gì mà ông cụ nói đều đúng với thể trạng sức khỏe của cô gần đây.
Mây đáp :
– Dạ vâng, nếu được ông chữa giúp thì tốt quá….Con cảm ơn ông…
Dùng 2 bàn tay ôm lấy eo ở vùng lưng, đặt ngón cái ở phía sau, 4 ngón còn lại ở phía trước…..Hai ngón cái ông cụ đặt đúng vị trí hai bên huyệt “Đại Trường Du “, dùng 1 lực vừa phải bấm và day trong vòng 2 phút….Khi ông cụ buông tay ra, quả nhiên Mây thấy cơ lưng đỡ đau hơn rất nhiều….Trước đó dọn bàn Mây còn nhăn mặt mỗi khi cúi xuống rồi ngẩng lên.
Ông cụ tiếp :
– Mỗi ngày chỉ cần làm như vậy một lần, dần dần sẽ thuyên giảm….Còn về bệnh liên quan đến nội tạng, vừa may ta còn 1 lọ thuốc có tác dụng bổ trợ lục phủ vô cùng công hiệu. Ta sẽ cho cô, uống mỗi ngày 1 viên vào buổi sáng, nhưng phải hạn chế ăn đồ béo và cay nóng….Uống chừng 2 tuần sẽ khỏi.
Lấy trong tay nải lọ thuốc đưa cho Mây, trước khi đi ông cụ cảm ơn Mây 1 lần nữa vì bữa cơm.
Mây hỏi :
– Ông ơi, con vẫn chưa biết tên của ông ?
Ông cụ trả lời :
– Ta tên là Lương, một số nơi người ta gọi ta với cái tên “Thầy Tàu”.,…Khà khà khà…..Ngộ đi đây….Khà khà khà…..Khà khà khà.