![Truyện Ma Tâm Linh Cải Táng Tác Giả Trường Lê [kenhsachnoi.com]](https://kenhsachnoi.com/wp-content/uploads/2023/07/Truyen-ma-tam-linh-Cai-Tang-tac-gia-Truong-Le-KenhSachNoi.Com_.png)
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 6
– CẢI TÁNG –
NGHE ĐỌC TRUYỆN CẢI TÁNG TẠI ĐÂY
Chap 13 : “ Tương Truyền”.
– Hóa ra là người Tàu, nãy giờ tôi cũng đoán vậy rồi…Nhìn bộ quần áo ông ấy mặc lạ lắm.
– Gì chứ mấy ông thầy Tàu này giỏi cực, y thuật cao siêu, nghe nói còn biết làm bùa, trấn yểm nữa đấy.
– Mà sao ông ấy nói tiếng Việt giỏi thế nhỉ ?
Những thực khách có mặt trong quán cơm xì xào bàn tán, Mây mừng rỡ cảm ơn thầy Tàu rối rít….Vừa bước ra tới ngưỡng cửa thì từ phía sau, bà chủ quán với cái thân hình to béo chạy bình bịch tới, miệng gọi lớn :
– THẦY LƯƠNG……THẦY LÀ THẦY LƯƠNG PHẢI KHÔNG Ạ ?
“Pặp”
Túm lấy tay thầy, chủ quán cơm nhìn kỹ khuôn mặt ông thầy Tàu, nhìn từ trên xuống dưới xong vội nói :
– Đúng….đúng rồi, thầy Lương luôn đeo 1 cái tay nải trên vai, dáng người hao hao gầy, râu trắng, tóc bạc…..Thầy ơi, thầy cứu con với……Thầy cứu nhà con với ạ…
Thầy Lương tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên khi thấy bà chủ quán cơm mếu máo cầu xin mình.
Thầy Lương đáp :
– Tôi có biết bà chủ ư ? Đây là lần đầu tiên tôi tới đây mà ? Có khi nào bà chủ nhầm người rồi không ?
Khách trong quán ăn đang hóng không biết tại sao bà chủ quán cơm lại kêu cứu ông thầy Tàu thì bà chủ quay ra nói :
– Quán cơm chúng tôi hôm nay xin được phép đóng cửa……Mời mọi người ra về cho…
Khách khứa ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn nhau hỏi :
– Sao lại về ? Chúng tôi còn chưa ăn xong cơ mà ?
Bà chủ quán tiếp :
– Tôi sẽ không tính tiền ai cả…..Quán hôm nay đóng cửa có việc, mọi người về cho….Thứ lỗi cho tôi, Mây, tiễn khách rồi đóng cửa quán.
Nghe đến không tính tiền nhưng nhiều người vẫn tỏ vẻ khó chịu….Có nhiều bàn thực tế là đã ăn xong rồi nhưng cố nán lại xem ông thầy Tàu bắt mạch chẩn bệnh….Giờ nghe ăn không mất tiền, họ nhìn nhau rồi cùng gật đầu sau đó ra về, có mấy người đang ăn dở còn hỏi :
– Thế…chỗ thức ăn chúng tôi đang ăn này đem về dược chứ ?
Vẫn nắm chặt cổ tay thầy Lương, bà chủ đáp :
– Được…được….lấy túi mà đem về….Đem hết về….Mây, vào trong bảo mấy người làm bếp xem còn gì ăn bảo họ đem về mà ăn…Hôm nay không bán buôn gì nữa.
Chỉ độ 3 phút, quán vắng tanh không còn lấy 1 vị khách nào, đồ ăn thừa, đồ ăn mới trong bếp cũng được mọi người chia nhau đem về sạch sẽ…..Chỉ còn lại những cái bát, cái đĩa, đũa, cốc ngổn ngang trên bàn chưa được dọn. Khách ra về, nhà bếp cũng ra về, chỉ còn lại bà chủ quán vẫn đang giữ lấy tay thầy Lương..
Để xong xuôi mọi chuyện, thầy Lương bây giờ mới nói :
– Được rồi, bà chủ có thể bỏ tay tôi ra được rồi đó….
Chủ quán cơm vẫn không chịu buông :
– Nhưng…mà thầy phải hứa với con không được đi khỏi đây…..
Thầy Lương thở hắt ra, khẽ gật đầu đáp :
– Tôi sẽ ở lại, dù sao tôi cũng vừa ăn cơm ở đây….Chắc phải có chuyện gì cấp bách mà quan trọng lắm nên nhà chị mới hành động như vậy…..Bình tĩnh lại, ngồi xuống nói tôi nghe xem, giúp được tôi sẽ giúp.
Mây vừa đóng cửa quán, bản thân Mây cũng không biết tại sao đột nhiên bà chủ lại hành xử kỳ lạ như vậy……Đóng cửa xong, Mây hỏi :
– Chị ơi….Em cũng về luôn hay dọn xong bàn mới được về ạ ?
Chủ quán cơm lắc lắc đầu :
– Mây, cô ở lại đây xin thầy Lương giúp chị với…..Chị xin cô đấy….
Để thầy Lương ngồi xuống ghế, bà béo chủ quán cơm bất ngờ quỳ thụp xuống, khấu đầu lạy sống thầy Lương, giọng thổn thức :
– Thầy ơi, thầy cứu nhà con với……Chồng con ốm nặng đã 5 năm nay, càng ngày càng yếu, tính mạng giờ đây chỉ như ngọn đèn trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào…..Con sẽ quỳ ở đây đến khi nào thầy đồng ý mới thôi.
Thầy Lương cố đỡ nhưng vì chủ quán vừa to, vừa béo nên thầy không đỡ được người bà ấy dậy…..Thầy Lương nói :
– Nhà chị cứ đứng dậy đi, khi nãy ta nói rồi, nếu giúp được ta nhất định sẽ giúp….Cứ quỳ trước mặt ta thế này tổn thọ ta mà khó coi lắm…..Không việc gì phải quỳ, ngồi lên ghế nói chuyện. Không nghe thì ta sẽ đi khỏi đây ngay lập tức.
Chủ quán cơm vội vàng đứng dậy luôn, kéo ghế ngồi xuống, nước mắt lưng tròng, trong lúc đợi chủ quán cơm lấy lại bình tĩnh, thầy Lương khẽ hỏi :
– Nhưng sao nhà chị lại biết ta ? Ta nhớ chưa từng tới đây và cũng chưa gặp nhà chị bao giờ ?
Bà béo thút thít, vừa lau nước mắt vừa đáp :
– Dạ, đúng là như vậy….Đây là lần đầu tiên con gặp thầy, nhưng tiếng tăm của thầy thì con đã biết cách đây 2 năm về trước. Không dám giấu thầy, chồng con bị bệnh nặng, con phải đi khắp nơi tìm thầy, tìm thuốc nhưng không đâu chữa được chứng bệnh của chồng con….Thế rồi có người mách cho con tìm đến làng Phù Vân, huyện Phủ Lý, tỉnh Hà Nam tìm 1 thầy lang có tên là Nhân. Thầy này có bài thuốc chữa chứng đau đầu rất công hiệu. Khi con mô tả bệnh tình của chồng con thì người mách quả quyết chắc chắn thầy Nhân sẽ chữa được vì trước kia đã từng chữa cho người nhà của chị ấy. Chỉ có điều giá thuốc rất cao, nhiều năm chạy chữa khắp nơi, tiêu tốn không biết bao tiền của nhưng bệnh tình của chồng con không thuyên giảm, ngược lại còn trở nặng hơn sau những chuyến đi xa. Con luôn tâm niệm cho dù bán hết gia sản mà chữa được bệnh cho chồng thì con cũng bán…..Thế nên sau khi xin được địa chỉ nhà của thầy Nhân tại làng Phù Vân, con quyết định lên đường đi Hà Nam….
Nghe tới đây, thầy Lương chợt nhớ lại 1 chuyện đã xảy ra rất lâu về trước, có lẽ phải đến cả chục năm rồi……
– Làng Phù Vân, Phủ Lý, Hà Nam….Thầy thuốc Nhân, có phải đó là tiệm thuốc Nam nằm ở ngã ba đường làng, chủ tiệm thuốc có nốt ruồi thịt trên má phải không ?
Bà béo chủ quán tròn mắt ngạc nhiên :
– Thầy….thầy vẫn còn nhớ ông ấy sao ? Chính là thầy thuốc Nhân đó, đúng là trên má phải của ông ta có 1 nốt ruồi thịt…..Còn về tiệm thuốc Nam, khi con đến theo địa chỉ thì tiệm thuốc đã bán lại cho người khác, chủ đất phá đi xây 1 ngôi nhà mới, họ kinh doanh mặt hàng trái cây chứ không bốc thuốc…..Phải rất khó khăn con mới hỏi được nơi ở của thầy Nhân. Thế nhưng…..khi con đến nơi, thầy Nhân ốm yếu nằm 1 chỗ, chân tay co quắp, miệng không nói được. Có bà vợ hàng ngày chăm sóc, hỏi chuyện bà vợ con mới biết vợ chồng thầy Nhân có 1 người con trai…..Người con trai đó đã chết cách đấy 1 năm. Cậu ta tự tử chết, trước khi chết còn để lại cho bố mẹ 1 số nợ lớn, con trai tự tử, thầy Nhân cũng trúng gió độc mà đột quỵ, tuy không chết nhưng chân tay co lại, cũng chẳng nói được….Bán hết tài sản để trả nợ, còn lại chút tiền, hai vợ chồng mua 1 miếng đất nhỏ ở cuối làng sống qua ngày….Con mới hỏi vợ thầy Nhân về bài thuốc chữa đau đầu thì được biết bài thuốc đó thầy Nhân được 1 người khác truyền lại từ nhiều năm về trước. Nhờ sử dụng bài thuốc này mà vợ thầy Nhân khỏi hẳn chứng đau đầu kéo dài từ thời trẻ. Và cũng nhờ vào bài thuốc mà thầy Nhân trở nên giàu có, rất nhiều người khắp nơi tìm đến để chữa bệnh…Thế nhưng khi có nhiều tiền, thầy Nhân thay đổi tâm tính, ham tài, tham sắc, khinh rẻ người nghèo….Có những người mắc bệnh lâu năm khó chữa, lặn lội đường xá xa xôi tìm đến thầy Nhân cầu cứu nhưng vì không đủ tiền nên thầy ấy nhất mực đuổi về không tiếp. Đỉnh điểm nhất có 1 gia đình 3 người, 2 vợ chồng 1 đứa con nhỏ….Đứa bé bị bệnh nặng, gia cảnh khó khăn, 2 vợ chồng phải bán đất, bán nhà, đưa con đi khắp nơi chạy chữa…..Họ cũng tìm đến thầy Nhân vì danh tiếng, nhưng thầy Nhân nhận tiền xong lại hẹn lần lượt mãi. Con họ không chờ được thuốc đã chết trước khi gặp thầy…..Quá uất ức, cả 2 vợ chồng ôm xác con trong đêm đến trước cửa tiệm thuốc Nam của thầy Nhân treo cổ tự tự……Sáng hôm sau dân làng phát hiện ra cảnh tượng khủng khiếp ấy vừa sợ, vừa thương cảm cho cái chết của gia đình 3 người kia….Thầy Nhân tuy không trực tiếp giết người nhưng là nguyên nhân khiến 3 người phải chết…..
Nghe chủ quán cơm kể chuyện mà Mây rưng rưng nước mắt, Mây là người đa cảm, tốt bụng nên khi nghe mấy chuyện thế này rất dễ bị xúc động….Thầy Lương nhắm mắt, thở dài não nề, đoạn lắc đầu thương tiếc :
– Thầy thuốc Nhân đó khi ta gặp lần đầu tiên quả thực có chút ham tiền tài, nhưng khi được ta truyền cho bài thuốc chữa chứng đau đầu thì ông ấy không nhận tiền của ta mà đem trả lại……Ta vẫn nhớ câu nói cuối cùng mà ta nói với ông ấy là mong sau này ông ấy sẽ hành thiện, cứu được nhiều người hơn……Thật không ngờ lại xảy ra chuyện thương tâm, đau lòng đến vậy. Làm nghề thầy thuốc cứu được người, giúp được đời mới chính là thứ tài sản vô giá, là phước báu không chỉ cho bản thân mà còn cho con cháu đời sau. Ham lợi mờ mắt, bỏ qua tâm đức của 1 người thầy thuốc, để rồi nhận cái kết hại người, hại mình…..Đáng trách thay….
Chủ quán cơm kể tiếp :
– Có lẽ cũng vì vậy mà sau này con trai thầy Nhân cũng chết bằng cách treo cổ tự tử…..Không tìm được bài thuốc quý, con mới xin vợ thầy Nhân chỉ con cách tìm người dạy thầy Nhân bài thuốc đó….Vợ thầy Nhân nói đó là 1 người gốc Trung Quốc, tên là Lương, nói đến thầy Lương thì cả làng Phù Vân ai cũng biết bởi thầy là người đã giúp bà con trong làng thoát khỏi nạn chuột độc, khai thông long mạch, hóa giải hạn hán kéo dài, trong làng Phù Vân còn có cái giếng gọi là “Giếng Ông Lương”……Vợ thầy Nhân vừa nói vừa khóc, bà ấy luôn miệng nhắc là gia đình được bậc tiên nhân chỉ đường nhưng rồi chính họ đi sai con đường tự gây nghiệp quả. Con cũng đã đến “Giếng Ông Lương”, ở đó có 1 tấm bia đá màu đen khắc 1 bài thơ :
“ Giếng ông Lương không bao giờ cạn
Luôn đủ đầy cho cả bạn và tôi.
Tấm lòng ông tựa sông rộng biển khơi
Như mạch nước không bao giờ ngừng chảy….”
– Bài thơ không có đề tên người viết nhưng theo 1 người phụ nữ đang gánh nước ở giếng thì đó là bài thơ được viết bởi cậu bé…..Cậu nhóc này học rất giỏi, được cả làng đặt niềm tin….Hỏi con nhà ai thì chị ta nói con của một người tên Mẹo.
Thầy Lương nở 1 nụ cười nhân hậu, đoạn nói :
– Là nhà Mẹo……Cũng đã 10 năm trôi qua, thật hoài niệm….
Nhìn chủ quán cơm, thầy Lương gật đầu :
– Được rồi, đưa ta đi gặp chồng chị…..Ta cần xem qua bệnh tình của anh ta thì mới biết cứu được hay không ?
Lại định quỳ xuống cảm ơn thì chủ quán bị thầy Lương ngăn lại :
– Cứu người xong lúc đó muốn hành lễ ta sẽ nhận…Đi thôi nào….