![Truyện Ma Tâm Linh Cải Táng Tác Giả Trường Lê [kenhsachnoi.com]](https://kenhsachnoi.com/wp-content/uploads/2023/07/Truyen-ma-tam-linh-Cai-Tang-tac-gia-Truong-Le-KenhSachNoi.Com_.png)
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 6
– CẢI TÁNG –
NGHE ĐỌC TRUYỆN CẢI TÁNG TẠI ĐÂY
Chap 14 : “Tam Hồn – Thất Phách “
Nghe thầy Lương nói vậy, bà chủ quán cơm cảm kích vô cùng, nghĩ lại ban nãy có hành động hơi thất lễ với thầy, bà chủ khẽ nói :
– Thầy đúng là người bao dung, rộng lượng…..Hồi rồi con có gì mạo phạm, mong thầy bỏ qua cho…..
Mây nói giúp chủ quán :
– Chị Chín tánh nóng, với công việc đôi khi bận bịu nên mới quát nạt vậy thôi chứ thực tình chị ấy tốt lắm thầy ạ.
Thầy Lương mỉm cười :
– Ta hiểu mà, nếu chủ quán mà có tâm ác thì đã đuổi ta ra khỏi quán từ lúc cặp vợ chồng kia chê người ta bốc mùi hôi rồi…..Đằng này chị chủ xử lý rất khéo léo, ngoài ra còn 1 chi tiết nữa khiến ta nhận thấy chủ quán không phải người xấu bụng. Tuy được biết chủ quán không tính tiền cơm, thế nhưng mọi người vẫn để lại tiền bên dưới đáy bát, đĩa…..Không tin 2 người thử dọn bàn mà xem.
Chủ quán cơm với Mây tiến lại mấy chiếc bàn ăn, khẽ nhấc bát tô, đĩa thức ăn lên thì quả nhiên bên dưới có những đồng 5 nghìn, 10 nghìn, là tiền cơm của khách để lại.
Thầy Lương tiếp :
– Điều này chứng tỏ thường ngày quán cơm buôn bán rất đàng hoàng, đồ ăn ngon nên đều là khách quen….Họ không muốn trục lợi từ chủ quán, chứng tỏ họ cũng rất yêu quý chị chủ…
Bà béo chủ quán cầm những tờ tiền khách để lại mà rưng rưng nước mắt, Mây cười rồi nói với thầy Lương :
– Dạ vâng, chị ấy bán hàng xởi lởi, luôn nhìn khách mà cho thêm đồ ăn….Mỗi tội nhiều khi có hơi ngoa mồm 1 tí. Cơ mà nói xong quên ngay, chẳng để bụng….Phần cơm của ông khi nãy mang tiếng là con mời, nhưng khi con nói con trả tiền chị ấy không lấy…..
Chín béo hẩy hẩy tay Mây :
– Có đáng gì đâu, cô làm 1 ngày được mấy đồng, để tiền đó mà mua quà cho thằng cu Sắn.
Mây cười :
– Dạ, cu Sắn là con trai con ông ạ….
Đoạn nhìn bàn ghế hãy còn ngổn ngang, Mây tiếp :
– Thôi giờ thế này, bát đĩa không dọn ngay không được…..Ông, à thầy Lương cũng đã đồng ý giúp chị rồi, chị Chín cứ đưa thầy về thăm bệnh cho anh nhà. Việc dọn dẹp ở quán cứ để em…..Dù sao hôm nay cũng nghỉ sớm, em làm xong em tự biết khóa cửa về. Mai em đến sớm…
Chín béo nói :
– Vậy cô Mây giúp chị nhé, mà thức ăn khi nãy nhớ cầm về cho thằng cu Sắn, xúc cả cơm rồi đấy.
– Em nhớ rồi, chị với thầy cứ về đi. – Mây đáp.
Chín béo mời thầy Lương về nhà mình, quán cơm ở mặt đường phố huyện, còn nhà ở của vợ chồng Chín béo nằm trong con hẻm cách đó độ 1 cây số. Là nhà của bố mẹ chồng để lại hương hỏa. Chín béo có 1 cô con gái năm nay 16 tuổi, quán cơm bán 2 cơ là trưa và tối, ban ngày Chín ở nhà chăm chồng, buổi tối khi con gái đi học về ở nhà thì Chín mới ra quán xem xét công việc.
“ Cạch…Cạch “
Nghe thấy tiếng mở khóa cổng, cô con gái của Chín chạy ra sân :
– A, mẹ về…..Sao hôm nay mẹ về sớm vậy ?
Chín mở cổng, mời thầy Lương vào trong nhà, đoạn hỏi con gái :
– Hai bố con ăn cơm chưa ?
Nhìn thấy ông cụ râu tóc bạc phơ đi cùng mẹ về nhà, con gái Chín béo vừa nhìn thầy Lương vừa ấp úng trả lời :
– Dạ…con…ăn rồi….Bố thì chỉ ăn được chút cháo, uống thuốc xong đang nằm mẹ ạ….Từ chiều tới giờ bố chỉ nằm thôi, không cả ngồi dậy được…..Ông đây là…? – Con gái Chín hỏi.
Chín béo đáp :
– Đây là thầy Lương, là thầy thuốc mẹ mời về thăm bệnh cho bố con…..Con mau vào nhà pha chè mời thầy uống.
Thầy Lương hỏi Chín :
– Không biết chồng chị đang uống thuốc gì vậy ?
Chín buồn rầu đáp :
– Dạ, là thuốc giảm đau thầy ạ…..Liều nặng lắm rồi, không uống thuốc là chồng con đau đầu đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường, đau như muốn chết ngay lập tức. Thế nên lúc nào ở nhà cũng phải có người trông chừng, hồi trước con không nghĩ chồng lại đau đến mức vậy, cho đến khi chồng con lao mình đòi nhảy từ trên lầu xuống dưới đất. Sau này con chuyển phòng ngủ xuống tầng 1 thì mỗi lần lên cơn đau đầu, chồng con lại lao đầu vào tường, mỗi lúc như thế nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng sợ. Con mới cho chồng dùng thuốc giảm đau thế nhưng không chữa được dứt điểm, chồng con dần không ăn, không uống….Ăn cháo, uống nước phải có người đút, cơ thể suy nhược, giờ chỉ còn da bọc xương….Không ai nghĩ bệnh đau đầu lại đáng sợ đến như vậy.
Qua lời Chín béo, thầy Lương thấy có điều gì đó không ổn…..Đành rằng đau đầu rất khó chịu, thế nhưng đau đến mức mà nhiều lần muốn kết thúc mạng sống thì quả thực thầy Lương chưa từng gặp trường hợp nào như vậy.
Bước vào trong nhà, mở cửa căn phòng bên dưới tầng 1 ngay chân cầu thang, bên trong phòng không khí bốc mùi hôi hám, có chút tanh nhẹ, cứ như thể phòng luôn đóng kín. Chồng Chín nằm trên giường hình như đã ngủ thiếp đi, Chín khẽ hỏi nhỏ thầy Lương :
– Có cần gọi chồng con dậy không ạ ?
Thầy Lương đưa tay lên làm dấu suỵt rồi khẽ đáp :
– Không cần đâu, phòng này tối quá, bật đèn lên cho sáng được không ?
Chín Béo ấp úng :
– Bật thì cũng được….Nhưng…nhưng mà chồng con đau đầu không thích ánh sáng….Ánh sáng chiếu vào mắt chói đầu lại càng đau hơn, thế nên tối đến chỉ thắp đèn dầu mờ mờ chứ không bật điện. Từ độ hơn 1 năm nay, chồng con chỉ ở trong phòng, không đi đâu ra ngoài…..Ban ngày cũng đóng cửa kín mít vì sợ tiếng ồn, đầu lại đau.
Thầy Lương gật gù, đoạn tiến về phía ngọn đèn dầu, cầm đèn dầu soi về hướng chiếc giường mà chồng Chín béo đang nằm. Cách giường độ 2 bước chân, thầy Lương không soi đèn dầu thẳng vào mặt chồng của Chín mà nhẹ nhàng quơ tay từ trên đầu giường xuống chân giường, sau đó làm ngược lại y như vậy 3 lần. Mỗi lần ánh lửa đèn dầu đi qua mặt chồng Chín là 1 lần thầy Lương nhìn được ngũ quan trên gương mặt anh ta.
Nhìn xong, thầy Lương lùi lại, đặt ngọn đèn dầu trở về vị trí cũ, đoạn nói nhỏ với Chín :
– Được rồi, ra ngoài thôi……Ta đã biết được bệnh của chồng chị rồi…
Chín sửng sốt :
– Có…có thật không ạ ? Thầy còn…chưa..
Thầy Lương nhìn Chín khẽ lắc đầu ra hiệu cho Chín im lặng, chỉ ngón tay bảo Chín đi ra ngoài……Khi ra khỏi phòng, khẽ đóng cánh cửa lại, đúng lúc ấy con gái Chín pha xong trà đang bê lên…..Thầy Lương khẽ gọi cô bé lại, đoạn nói :
– Cháu gái, rót cho ta 1 chén trà đem tới đây.
Con gái Chín vâng dạ rồi rót 1 chén trà, 2 tay bưng đến cho thầy Lương….Là trà mạn, pha khá đặc và hãy còn rất nóng. Một tay cầm chén nước trà, tay còn lại thầy lương dùng ngón trỏ nhúng vào chén trà sau đó dùng trà viết lên mặt ngoài cánh cửa gỗ căn phòng mà chồng Chín đang nằm những đường nét kỳ lạ.
Không biết là do hoa mắt hay chén nước trà có gì khác biệt mà cả Chín lẫn con gái đều thoáng nhìn thấy thầy Lương viết đến đâu, nước trà in trên mặt cửa gỗ khẽ ánh lên màu vàng kim đến đó…..Nhưng chỉ 1 giây sau là hết, bỗng nhiên Chín cảm thấy có gì đó không ổn…
Chín lắp bắp hỏi :
– Thầy….đang làm gì…vậy ?
Viết xong, dừng tay lại, thầy Lương mới trả lời câu hỏi của Chín :
– Ta vừa dùng nước trà để họa lên cánh cửa 1 lá bùa “Bình An”, tạm thời đêm nay chồng chị sẽ được ngủ ngon mà không bị cơn đau đầu hành hạ nữa…..Có điều này ta cần nói cho chị nghe, cơn đau đầu của chồng chị không phải do phong hàn, cũng không đến từ nguyên nhân bệnh lý……Khi nãy soi đèn dầu ta thấy cả năm ngũ quan đều đã mất hết khí sắc, viền tai xuất hiện mạch máu màu đen, hốc mắt thâm quầng trũng sâu và hẹp, khóe miệng nhợt nhạt như người đã chết……Chồng chị bị tà ám, vong tà này không mạnh nhưng gá vào thân xác chồng chị nhiều năm, dần dần rút cạn sinh khí…..Đàn ông có “ Tam Hồn – Thất Phách “, chỉ e chồng chị hiện tại còn chưa tới 1 phần hồn, 3 phần phách……Nói cho dễ hiểu thì chồng chị sắp chết rồi…..