Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác nội dung của KenhSachNoi.Com, hãy search trên Google vi cú pháp: "Từ khóa" + "kenhsachnoi.com". (Ví dụ: Sách ni miễn phí kenhsachnoi.com). Tìm kiếm ngay

Cải Táng Trường Lê – Chương 15 Bắt Mạch Chẩn Hồn

Truyện Ma Tâm Linh Cải Táng Tác Giả Trường Lê [kenhsachnoi.com]
Truyện Ma Tâm Linh Cải Táng Tác Giả Trường Lê [kenhsachnoi.com]

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 6

– CẢI TÁNG –

NGHE ĐỌC TRUYỆN CẢI TÁNG TẠI ĐÂY


Các bạn đang nghe đọc truyện tại Kênh Sách Nói chấm COM

Chap 15 : “Bắt Mạch Chẩn Hồn”.

Mặc dù bản thân Chín béo cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện này nhưng nghe thầy Lương nói xong, Chín vẫn thất thần, người rũ xuống, chân tay như rụng rời cả ra.

Thần sắc nhợt nhạt, Chín ấp úng nói :

– Là….vong tà ám hại….thật…thật sao ? Vậy mà lâu nay….con cứ nghĩ chồng con bị bệnh đau đầu…..Thầy ơi, có khi nào thầy nhầm không ạ ? Chồng con trước giờ hiền lành, không làm điều ác, không hại ai bao giờ….Sao lại bị…..Hức hức…hức..

Thầy Lương giải thích cho Chín hiểu :

– Chuyện tà yêu, ma quỷ hại người đôi khi chỉ đơn giản là vì hợp vía, hợp vong…..Dương chủ trong nhà rất yếu, lý do là bởi chủ nhà không chăm chút đến gia tiên quá cố. Do đó sau khi tiền nhân ( ý nói bố mẹ chồng Chín béo ) qua đời, không ai tiếp nhận, phát quang dương chủ dẫn đến vận khí từ đời tổ tiên để lại theo năm tháng suy yếu dần, con cháu trong nhà lụn bại, tài sản hụt hao, đi đâu xa làm gì cũng không có âm phần bảo hộ. Ta nói như vậy có đúng không ?

Chín nghe mà sởn cả da gà, rõ ràng đây là lần đầu tiên Chín được diện kiến thầy Lương, cũng là lần đầu tiên thầy Lương đặt chân đến nhà, trên đường về đây, Chín cũng không hề nói chuyện gia đình mà chỉ kể sơ qua chứng bệnh chồng Chín mắc phải 5 năm qua…..Thế nhưng những lời thầy vừa nói về việc gia đạo nhà Chín không sai một chút nào.

Chín run giọng :

– Không…không giấu gì thầy….Đúng là ngày trước bố mẹ chồng con là người rất quan tâm chuyện mồ mả của tổ tiên, gia đình chồng con từ thời cụ kỵ đều là người làm ăn buôn bán, nhiều mối quan hệ và rất giàu có…..Sau chiến tranh, nhà cửa, tài sản có mất hết nhưng bố mẹ chồng con vẫn vực lại được bằng nghề buôn bán, giao thương. Sau khi các cụ mất, gia sản giao lại cả cho chồng con…..Chồng con thì không tín, thậm chí còn nghĩ việc thờ cúng là việc không đáng làm. Chồng con suy nghĩ thoáng và hiện đại, theo chủ nghĩa vô thần. Lúc nào cũng bảo người đã chết là hết, nếu người sống cứ ngày ngày thắp hương, cúng cơm, cúng quả khác nào không để cho linh hồn người mất được thanh thản, níu kéo không cho siêu thoát. Con phận gái theo chồng, chồng bảo sao làm vậy……Nhà con 3 tầng lầu, từ thời ông bà đã dành riêng 1 tầng trên cùng để thờ cúng tổ tiên, sau khi ông bà mất, chồng con họa hoằn 1 năm lên thắp nhang được đôi lần vào dịp Tết….Con thì chỉ lâu lâu lau dọn bàn thờ mà thôi….Còn về mộ phần quả thực chẳng mấy khi chúng con ra đó, nhưng chúng con vẫn thuê người ra mộ làm cỏ, dọn dẹp….Thầy ơi, tuy không thờ cúng nhưng chồng con vẫn hay giúp người…..Chồng con bảo thà giúp người sống còn hơn là phung phí vào mấy thứ đồ cúng.

Thầy Lương lắc đầu có chút thoáng buồn, thầy nói :

– Quan niệm về duy tâm mỗi người 1 khác, mỗi đạo cũng lại 1 khác…..Nhưng làm người phải nhớ đến nguồn cội. Xã hội ngày càng tân tiến, có lẽ cũng vì vậy mà con người ta sống thoáng, chạy theo guồng quay của thời vận để rồi quên đi cái gốc gác đã khởi sự cho họ ở hiện tại và tương lai. Thử ngẫm mà xem, nếu không có tổ tiên các anh, các chị thì lấy đâu ra anh chị bây giờ. Lời chồng chị nói về việc thờ cúng không sai nhưng chưa đủ. Thờ phụng là phát tại tâm, không mưu cầu, không lợi ích mà là giúp cho tâm mình được thanh thản. Tất nhiên người sống thường nghĩ chết là hết, dù có còn lại linh hồn thì phần hồn đó cũng vãng sanh nơi cực lạc, chờ ngày siêu thoát đầu thai…..Nhưng ta nói cho nhà chị nghe, một người khi nhắm mắt xuôi tay chưa hẳn là đã hết, có những luyến lưu trần thế, có những oán hận sinh ra nghiệp chướng ai oán cả đời sau…..Người nào sống đương thời mà tạo phúc, cứu giúp nhân sinh, hành thiện giúp đời thì khi chết đi phúc dày, nghiệp mỏng…Con đường đi đến luân hồi, chuyển kiếp đầu thai cũng sẽ sớm hơn. Ta vừa nói đến “con đường luân hồi” có nghĩa người xấu, người tốt đều phải đi trên con đường này sau khi rời chốn dương gian……Đừng nghĩ việc thờ cúng là mưu cầu lợi ích, là níu kéo vong linh, không để cho người đã khuất được siêu thoát. Chính những tấm lòng chân thiện, nhớ về tổ tiên, những lời cầu siêu mong người thân được vãng sanh miền cực lạc đang giúp linh hồn của người mất đi được hồi hướng, được nhận phúc báo từ con cháu để được bước nhanh hơn, thuận hơn trên “con đường luân hồi”. Ta nói như vậy chắc chị đã hiểu ?

Chín béo nghe thầy Lương nói đến đâu mà như được giác ngộ đến đấy, lời thầy nói ra vừa giải thích vừa giúp con người ta trút bỏ đi được gánh nặng trong lòng…..Giống như nắng hạn gặp được cơn mưa rào, như ánh bình minh xua tan đi đêm tối.

Chín rưng rưng nước mắt, chắp tay lại khấu đầu trước thầy Lương….Miệng mếu máo, Chín cầu xin :

– Thầy ơi, vậy thầy có cách nào cứu được chồng con không hả thầy ? Đời này chỉ cần chồng con được sống, gia sản này có bán hết, bán sạch con cũng xin chịu…..Thầy biết được nguyên nhân ắt hẳn phải có cách chữa…..Con quỳ xuống xin thầy, con lạy thầy…

Chín quỳ xuống, kéo cả đứa con gái cùng quỳ…..Thầy Lương đưa tay đỡ 2 mẹ con Chín, đoạn nói :

– Còn quỳ lạy nữa ta sẽ ra khỏi nhà ngay lập tức…..Đừng làm mọi chuyện rối lên, cả 2 đứng dậy nghe ta nói đây…

Mẹ con Chín nước mắt sụt sùi đứng lên, cả 2 ngồi xuống ghế, thầy Lương tiếp :

– Ta đã nhận lời giúp nhà chị thì ta sẽ giúp…..Thế nhưng trước mắt vẫn chưa thể chắc chắn là có cứu được chồng chị hay không ? Khi nãy ta có nói, nhìn ngũ quan trên khuôn mặt chồng chị thì chỉ còn 1 phần hồn, 3 phần phách…..Giờ muốn cứu thì chỉ còn cách duy nhất là dùng đến phép “Nhiếp Hồn – Hoàn Phách”.

Chín béo vội vã nói :

– Thầy ơi, con xin thầy….Chỉ cần có cách thì dù là cách gì cũng mong thầy cứu với….

Thầy Lương đáp :

– Không đơn giản như vậy đâu, còn phải xem chồng chị lưu được hồn nào, phách nào nữa……Cái này thì đúng là phải dựa vào số mạng của chồng chị rồi. Mà chuyện vận mệnh ta không thay đổi được….

Nhìn lên đồng hồ trong nhà Chín béo, thầy Lương suy nghĩ ít giây xong tiếp :

– Vào lúc 12h đêm nay ta sẽ bắt mạch cho chồng chị…..Nhưng không phải chẩn bệnh mà là “Chẩn Hồn”.

Chín béo cùng con gái nhìn nhau tròn mắt ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Chín nghe thấy có người nói “Bắt Mạch Chẩn Hồn”.

Chín hỏi :

– Dạ thưa thầy, vậy cần con chuẩn bị những gì xin thầy cứ nói…

Thầy Lương đáp :

– Có đấy, đến lúc ấy, nhà chị chuẩn bị cho ta 1 thau nước mưa, 3 ngọn đèn dầu, 7 cây nến…..Nếu muốn xem ta bắt mạch thì 2 mẹ con phải giữ trong người 2 lá bùa….Lát ta sẽ đưa, từ giờ đến lúc đó không ai được mở cửa căn phòng…..Giờ thì đi chuẩn bị đi.

Chín béo cùng cô con gái vâng dạ rồi lập tức đi làm theo những gì thầy Lương yêu cầu. Thầy Lương ngồi tại bàn uống nước, tay bấm độn, miệng lẩm nhẩm….Đoạn thầy nói :

– Hừm, vừa đúng qua 12h đêm sẽ sang ngày Sóc 朔 ( Mùng 1 ). Tuy hơi gấp nhưng cũng không thể chậm trễ…..Đành tùy vào duyên số vậy….

[……..]

Trước đó chừng nửa giờ đồng hồ tại nhà thầy Xạ ở thôn Phượng Nghĩa….Xem bói xong cũng gần 7h tối, Thuận và Hào cúi chào rồi xin phép thầy Xạ ra về. Bước ra khỏi cổng, Hào khẽ nói nhỏ :

– Này, sang bên nhà u bán nước chè chào u với con gái u 1 câu xong hẵng về ?

Thuận nhớ lại lúc ban nãy nhìn thấy khuôn mặt có phần đáng sợ của bà hàng nước thì vội gạt đi :

– Thôi, chào hỏi gì….Về thôi, trời tối đen rồi đây này….Về đến thôn mình cũng phải mất nửa tiếng đi bộ. Với…với nữa…..tao cứ thấy 2 mẹ con bà ấy làm sao ý mày ạ ?

Hào tặc lưỡi tiếc rẻ :

– Sao gì mà sao ? Nhìn em ấy xinh thế cơ mà…Phải làm quen chứ ?

Hào mồm nói,chân thì bước quá sang bên đoạn bờ ao, nhìn về phía nhà bà hàng nước……Chỉ có điều trong nhà tối om, không đèn điện, Hào thắc mắc :

– Mới có 7h mà đã ngủ sớm thế rồi á…? Về vậy….

Hai thanh niên bước nhanh ra khỏi con đường nhỏ dẫn vào nhà thầy Xạ, cả đoạn đường tối om, qua khu dân cư cũng chỉ lác đác vài nhà còn le lói ánh đèn.

“ Cộp…cộp…cộp “

Đang đi, bỗng cả 2 nghe thấy hình như phía sau lưng mình có tiếng người bước chân đi tới rất gần…..Hào quay đầu nhìn nhưng chẳng thấy gì, trời tối, đường vắng, trên đường lúc này chỉ có mỗi 2 thanh niên người thôn Phượng Bãi…..Từ từ quay đầu lại 1 cách chậm rãi, vẫn bước đi nhưng chẳng ai bảo ai, cả 2 rõ ràng cùng nhận thấy có sự chẳng lành….

“ Cộp…Cộp….Cộp “

Hào kéo nhẹ tay Thuận ú ớ hỏi :

– Có…có nghe…thấy…gì không ?

Thuận nuốt nước bọt trả lời :

– Có…..có….nhưng….đừng…..nhìn….lại….Tôi…đếm đến….ba….thì chạy nhé…..

– Ừ….ừm…..- Hào bắt đầu thấy lạnh gáy.

Thuận dồn hết sức vào đôi chân rồi đếm :

“ 3 “

Xong co giò bỏ chạy, Hào ngớ người đang đợi “ 1-2 “ thì Thuận đã chạy trước……

– Ối mẹ ơi…..Thẳng quỷ, đợi tao với…….- Hào hét lên.

Hai thanh niên chạy như ma đuổi về bên thôn Phượng Bãi…..Về đến thôn, vừa thở hổn hển vừa đi, cả 2 không còn nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình nữa….

– Về đến thôn mình….đỡ…sợ hẳn….hộc…hộc…- Hào nói.

Đi thêm 1 đoạn thì tới cây cầu bắc qua mương để sang nghĩa địa……Thuận dừng lại, Hào húc cả vào người Thuận….Chưa kịp mắng sao đang đi lại dừng thì Hào thấy Thuận chỉ tay về phía trước, đoạn run giọng hỏi :

– Ai…..ai….đấy ?

Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 0 Average: 0]