![Truyện Ma Tâm Linh Cải Táng Tác Giả Trường Lê [kenhsachnoi.com]](https://kenhsachnoi.com/wp-content/uploads/2023/07/Truyen-ma-tam-linh-Cai-Tang-tac-gia-Truong-Le-KenhSachNoi.Com_.png)
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 6
– CẢI TÁNG –
NGHE ĐỌC TRUYỆN CẢI TÁNG TẠI ĐÂY
Các bạn đang nghe đọc truyện tại Kênh Sách Nói chấm COM
Chap 17 : Ma Ám…
Trong lúc Thuận còn đang hoang mang thì ông Kha len lén tiến lên hai bước, đoạn cúi xuống nhặt lấy cái đèn pin xong tính đóng sập cổng…..Nhưng vừa mới nhặt được cái đèn pin lên thì Thuận đã túm lấy người ông Kha hốt hoảng nói :
– Bác….nói dối…..Rõ ràng cháu vừa mới gặp ông ấy xong….Còn…có cả thằng…Hào nữa…..Sao ông ấy lại chết được…
Giật mình, ông Kha cuống lên cố đẩy Thuận ra, miệng ú ớ :
– Bỏ….tay tao…ra……Mày…bị ma…ám rồi…..Đi đi….về nhà mày đi…..
Làm sao mà Thuận có thể về vào lúc này, còn cả 1 quãng đường khá dài từ đây đến cuối thôn mới tới nhà Thuận. Chưa rõ ngọn ngành mọi chuyện, Thuận chưa về….Hai bàn tay Thuận cũng đang run lên từng chập, sắc mặt tái mét, Thuận càng giữ chặt tay ông Kha :
– Không….cháu không về đâu…..Ít nhất thì bác cũng phải nói cho cháu biết chuyện ông Nhẻm chết là thật hay đùa….
Bên trong nhà có tiếng nói vọng ra :
– Ông làm cái gì ngoài đó mà lâu thế ? Ai gọi đấy ?
Là giọng bà Hồng vợ ông Kha, không muốn để vợ thấy cảnh tranh cãi mà thêm lo, ông Kha đành phải để Thuận vào trong. Đoạn đáp lại vợ :
– À không có gì đâu, là thằng Thuận, nó đến tìm tôi có chút việc….
Bà Hồng búi tóc đi ra cửa, nhìn thấy đúng là Thuận, bà Hồng nói :
– Thuận đấy hả cháu, có chuyện gì mà giờ ngủ rồi còn gọi ầm ĩ lên thế ? Mà sao không vào nhà, đứng ngoài đó muỗi nó cắn chết..
Ông Kha nói với Thuận :
– Vào…vào nhà đi….
Cẩn thận đóng cổng lại, bước tới hiên nhà, ông Kha nhìn Thuận từ đầu đến chân…..Ánh đèn hắt ra in bóng Thuận xuống nền sân gạch mới làm ông Kha yên tâm hơn một chút.
– Này, đưa….tay..mày đây. – Ông Kha nói.
Thuận không hiểu ông Kha định làm gì nhưng vẫn chìa tay ra. chầm chậm sờ vào lòng bàn tay Thuận……Ông Kha thấy tay Thuận có hơi ấm, ông Kha thở phào :
– Tao phải kiểm tra xem mày có phải là ma không ? Tay ấm, còn có bóng, chắc không sao rồi….Bà nó ơi, pha tôi ấm chè nhé..
– Tối muộn rồi mà ông còn uống nước chè, lát nữa ngủ làm sao ? – Bà Hồng đáp.
Ông Kha trả lời :
– Không sao đâu, chắc tôi phải ngồi nói chuyện với thằng Thuận lâu đấy…..Với nữa trước giờ tôi uống chè có bị mất ngủ đâu. Bà cứ pha cho tôi đi..
Bà Hồng đem ấm đi pha chè, ông Kha bảo Thuận ngồi xuống ghế, nhìn Thuận, ông Kha hỏi nhỏ :
– Có đúng là mày nhìn thấy nhà Nhẻm ở ngoài chỗ cầu bắc qua mương không ?
Thuận gật đầu lia lịa :
– Dạ vâng, cháu làm gì dám nói dối bác…..Cháu với thằng Hào hôm nay đi có việc, khi nãy về ngang qua đoạn cây cầu thì thấy bóng người cứ quỳ lạy ở bên này cầu, còn đốt cả nhang xong gào khóc….Tới gần mới biết đó là ông Nhẻm, nhìn ông ấy lê lết bên vệ đường, hướng mặt về phía bên kia cầu gọi tên thằng Nhút. Ông ấy nói xác thằng Nhút vẫn nằm dưới cái huyệt nhà bà Vân. Còn nhờ cháu với thằng Hào đi sang nghĩa địa, lấy dây thừng để kéo xác thằng Nhút lên…..Nhưng mà cháu với thằng Hào không dám. Ông ấy nổi điên chửi bới, cầm cả bó nhang đang cháy đánh bọn cháu, thằng Hào còn bị bỏng cả tay cơ mà…..Sợ ông ấy nghĩ quẩn làm điều dại dột, cháu mới gọi bác xem thế nào ra khuyên ông ấy về nhà.
Nghe Thuận kể mà ông Kha rùng mình, nổi hết cả gai ốc, ông Kha nói :
– Thuận ơi, chúng mày gặp ma rồi……Đấy là hồn ma tay Nhẻm đấy….Chiều nay lúc gặp hai thằng mày trên đường, tao ra đình để họp với các cụ thì thằng Lân con ông Thìn chạy hộc tốc ra đình thông báo tay Nhẻm bị đột quỵ chết ngay bên cầu.
Thuận run giọng :
– Nhưng…sao lại đột quỵ….hả bác ?
Ông Kha đáp :
– Mày hỏi thế bố tao cũng không trả lời được….Có thể là do đau lòng quá, sốc quá nên chết, mà cũng có thể….là vì…1 lý do khác……Thằng Lân nó nói, lúc mọi người trèo xuống huyệt để đưa xác thằng Nhút lên nhưng chẳng hiểu tại làm sao mà không tài nào lật được người nó dậy. Mấy tay đàn ông to khỏe cùng bê mà cũng không bê nổi, thòng dây thừng kéo cũng không kéo được. Tao ra tới nơi thì mọi người sợ hãi bỏ về gần hết. Còn lại mấy người ở lại trông xác nhà Nhẻm…..Nhìn tội lắm, lúc hắn chết người ta để ngồi tựa vào gốc cây mà có tựa được dâu, lưng thì gù cứ chúi cả người về trước, ốm đau bệnh tật hành hạ bao năm, nay lại chứng kiến thằng con chết tức tưởi…..Hắn không chịu nổi cũng chết theo, đấy là tao nghĩ vậy chứ bà con họ đồn đoán sợ lắm, họ bảo thằng Nhút làm động mồ, động mả nên bị quở chết cả nhà…..Giờ các quan, các ngài còn không cho đem xác về an táng, bắt nằm ở đó luôn….Tao với nhà Thìn khiêng xác tay Nhẻm về nhà để lên giường, chính tay tao còn phủ chăn lên người hắn…Thằng Lân có để ở gốc cây đó 1 bó nhang…Vậy…mà mày nói gặp nhà Nhẻm ở bên cầu…..Bảo sao tao không sợ.
Thuận nghe mà sống lưng lạnh toát, chuyện người chết chắc chắn ông trưởng thôn không thể nào đem ra đùa giỡn…..Mọi thứ diễn ra quá thật khiến Thuận vẫn không thể tin người mà mình gặp khi nãy lại là hồn ma ông Nhẻm.
Thuận ấp úng :
– Vậy là ông Nhẻm chết thật ư ? Lúc đó ông ấy còn nói là đã nhờ bác, nhưng bác bảo sáng mai mới giúp được….
– Chè đây…..Chè đây…- Bà Hồng bước từ dưới bếp đi lên khiến ông Kha giật bắn cả người.
Nhìn mặt chồng tái đi trông thấy, bà Hồng đặt ấm chè xuống bàn vội hỏi :
– Ông làm sao đấy ? Trúng gió à ? Sao mặt mũi nhợt nhạt thế kia ?
Ông Kha xua tay, lắc đầu đáp :
– Không…tôi…không sao….Mà bà đi vào trong kia….để tôi…nói chuyện…
Bàn tay cầm ấm chè mà run bần bật, rót cả ra bên ngoài….Thuận thấy ông Kha sợ hãi như vậy bèn hỏi :
– Bác…bác sao thế ? Để cháu rót cho…
Ông Kha nhìn Thuận :
– Hắn…hắn ta…nói với mày…như thế thật…hả…?
– Nói gì hả bác ? – Thuận hỏi lại.
– Thì….cái câu hắn bảo nhờ….tao nhưng….tao nói sáng…ngày mai mới giúp được ấy…? – Ông Kha lắp bắp.
Thuận gật đầu :
– Vâng ạ, nhưng sao bác lại sợ thế ?
Ông Kha nuốt nước bọt cái ực rồi trả lời :
– Thôi…bỏ mẹ tao rồi…..Trước khi đưa xác tay Nhẻm về nhà, tao có thắp 1 nén nhang cắm ngay gốc cây rồi khấn vái nói ngày mai tao sẽ nhờ bà con tìm cách đưa thi thể con trai lão lên mai táng rồi chôn cất cho cả 2 bố con. Chết tao rồi…..lúc đó tao cũng là có ý tốt thôi….Giờ lỡ nói mà không thực hiện….chắc hồn ma lão hiện về ám cả nhà tao mất…
“MIAOO”
Tiếng mèo lại vang lên bất thình lình, không chỉ ông Kha mà cả Thuận cũng sợ đến vãi cả nước chè ra bàn. Con mèo mướp khi nãy mới nhảy qua hàng rào thì nay lại về lững thững bước bên ngoài hiên nhà….Nó hướng đôi mắt màu nâu đen nhìn vào trong rồi kêu lên mấy tiếng nghe cứ như tiếng trẻ con khóc…
“ MIAO…..MIAO…..MIAO “
Ông Kha phải xua tay đuổi nó mới chịu đi, chẳng hiểu sao nhìn con mèo Thuận cứ thấy rờn rợn…..Nhìn đồng hồ nhà ông Kha, đã gần 9h tối….Ngày hôm nay có thể nói là 1 ngày quá đỗi mệt mỏi đối với Thuận….Lúc sáng lên huyện bán được mớ ếch tưởng ngon lành, ai dè từ lúc Hào đến nhà thông báo về cái chết của thằng Nhút ngoài nghĩa địa đến thời điểm hiện tại đi đâu, làm gì Thuận cũng thấy bất an, nhìn đâu cũng ra ma với quỷ.
Ngó ra bên ngoài khoảng sân tối om, nghĩ đến đoạn đường về nhà còn tối hơn thế, suy nghĩ ít giây, Thuận khẽ hỏi ông Kha :
– Bác…bác Kha….này…..Đêm nay…bác cho cháu ngủ nhờ….ở đây 1 hôm….có được không ? Cháu..ngủ ở ghế này cũng được….Chứ bây giờ mà về nhà….cháu sợ lắm…..
Nghĩ cũng tội, vừa hoàn cảnh lại vừa khổ thân, ông Kha có cô con gái thì đang học nghề may trên Hà Nội. Nhà cũng chỉ có 2 vợ chồng, ông Kha gật đầu :
– Ừ, ở lại đây mà ngủ…..Không cần nằm ngoài đâu, vào buồng con Thương, trong đó có giường, có chăn….Để tao nói qua với bà ấy 1 câu, nhưng mà này, ngủ ở đây, sáng mai mày phải giúp bác ra nghĩa địa xem thế nào gọi thêm vài người thử đưa xác thằng Nhút lên lần nữa…..Gì chứ hứa với người chết phải làm, không làm không được….Giúp bác nhé….
Cũng chẳng thể từ chối, Thuận gật đầu đồng ý, ông Kha nói với vợ cho Thuận ngủ lại sáng mai đi với ông có công chuyện sớm….Bà Hồng là người hiền lành nên vui vẻ đồng ý, còn cẩn thận lấy chăn gối cho Thuận.
– Thế ngủ đi nhé, sáng mai dậy bác luộc khoai cho ăn…..Mới dỡ được mẻ khoai ngon lắm. Cứ ngủ đi, có gì bác gọi…- Bà Hồng nói xong vén rèm đi ra khỏi buồng.
Đèn trong nhà cũng tắt hết, Thuận nằm trằn trọc, vừa sợ vừa lo không biết rồi mình sẽ thế nào khi Thuận cũng là người mò ra nghĩa địa đêm hôm qua rạng sáng ngày hôm nay. Thao thức, trở mình mãi mà chưa ngủ được….Thuận cũng không biết lúc này đang là mấy giờ….
“ Kẹt…..Kẹt….Kẹt “
Thuận nghiêng người khiến dát giường khẽ kêu lên kèn kẹt…..
“ Kẹt…kẹt….kẹt….”
Nhưng ngay sau đó Thuận giật mình bởi Thuận đang nằm im nhưng sao giường vẫn kêu…..
“ Kẹt….kẹt….kẹt “
Tiếng giường kêu phát ra ngay sau lưng Thuận…..Một làn hơi lạnh toát khẽ phả vào gáy khiến Thuận rùng mình, lông tay, tóc gáy dựng đứng. Thuận chắc chắn sau lưng mình đang có người, không, không phải là người mà là 1 thứ gì đó không thể xác định..
Sợ đến cứng cả toàn thân, Thuận không dám hét lên, cũng không dám quay đầu hay cử động dù chỉ là 1 ngón tay…..Không chỉ là hơi thở lạnh buốt sống lưng nữa mà lúc này Thuận còn cảm nhận được cái thứ đó đang chạm vào người mình, nó đang ôm lấy Thuận từng chút, từng chút một….Vào lúc Thuận sợ hãi nhất thì…..
“NGAOOOOOO”
Tiếng mèo kêu lên vang vọng…..Tấm rèm lay động, một cái bóng đen chồm lên nhảy bổ về phía trên chiếc giường mà Thuận đang nằm……Đó là con mèo mướp nhà ông Kha……
Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 0 Average: 0]