![Truyện Ma Tâm Linh Cải Táng Tác Giả Trường Lê [kenhsachnoi.com]](https://kenhsachnoi.com/wp-content/uploads/2023/07/Truyen-ma-tam-linh-Cai-Tang-tac-gia-Truong-Le-KenhSachNoi.Com_.png)
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 6
– CẢI TÁNG –
NGHE ĐỌC TRUYỆN CẢI TÁNG TẠI ĐÂY
Chap 21 : Đổ Bệnh.
Chín béo trước đó đã cẩn thận dọn dẹp căn phòng nhỏ trên tầng 2 làm nơi cho thầy Lương nghỉ ngơi…..Nhìn đồng hồ đã hơn 1h, Chín nói với thầy :
– Dạ, mời thầy đi theo con lên phòng trên nghỉ….Trên đó có nhà vệ sinh, khăn mặt, đồ dùng cá nhân con đều thay mới cả rồi.
Vừa đứng lên, bỗng thầy Lương nhăn mặt, lấy tay ôm vầng trán…..Thầy Lương thấy đầu mình nhói lên đau dữ dội. Loạng choạng ngồi lại ghế, mồ hôi lạnh túa ra lăn xuống hai bên gò má….Chín vội hỏi :
– Thầy Lương….Thầy sao vậy ? Có phải do thầy mệt quá không ?
Đôi bàn tay thầy Lương khẽ run lên, cơn đau thấu đến tận xương tủy, sau ít giây, thầy Lương mới có thể đáp lại lời Chín. thầy Lương nói :
– Ta….không sao ? Hơn 2 tháng trở lại đây ta thi thoảng lại bị như vậy……Chắc có lẽ do ta đã già rồi….
Cơn đau đến bất chợt và biến mất cũng rất nhanh, nhưng thầy Lương cảm nhận được càng ngày thời gian đau đầu lại kéo dài hơn trước một chút…..Không chỉ vậy, cứ sau mỗi lần đầu nhói lên đau đớn, dường như bên trong con người thầy lại có sự biến động nhỏ. Những ký ức có phần xáo trộn, những hình ảnh về quãng thời gian sống tại hương Kim Giang cứ như đang phai mờ đi không còn rõ ràng.
Về nguyên nhân, thầy Lương cũng đã biết nhưng xưa nay chuyện sống chết đối với thầy đã không phải là điều quan trọng, thế nên mặc dù biết cơ thể đang ngày 1 yếu dần đi, nhưng thầy vẫn luôn tiến bước trên con đường mà tự thầy gọi đó là “Con Đường Trả Nghiệp”.
[………]Thôn Phượng Bãi…..Sáng sớm ngày hôm sau….
“ Ò…Ó….O….O “
“ Ò…Ó….O…..O “
Tiếng gà nhà ông Kha gáy lên vang vọng, bên trong buồng, Thuận khẽ mở mắt…..Nhìn vào lòng, Thuận không thấy con mèo mướp đâu nữa. Qua khe cửa sổ, Thuận biết bên ngoài lúc này mới chỉ tờ mờ sáng. Đêm qua Thuận ngủ rất ngon, không nằm mơ, không mộng mị.
Bước xuống giường, Thuận vén tấm rèm đi ra khỏi buồng…..Cửa nhà ông Kha đã mở, nhìn đồng hồ mới chỉ 5h30, bên ngoài trời hãy còn vương chút sương sớm, không khí thoáng đãng của 1 ngày mới tràn vào trong nhà, Thuận đứng ở ngoài hiên vươn vai hít một hơi dài rồi từ từ thở ra khoan khoái.
Dưới bếp có mùi khói rơm, từ ngoài bể nước, ông Kha tay bưng chậu, vai vắt cái khăn mặt đang đi vào….Nhìn thấy Thuận, ông Kha nói :
– Dậy rồi à ? Vẫn còn sớm sao không ngủ thêm chút nữa…
Thuận chào ông Kha rồi đáp :
– Dạ, ở nhà cháu cũng quen dậy tầm này bác ạ…..Hôm qua cháu quên không nói với bác là sáng nay phải đi làm bên nhà máy gạch. Có muốn nghỉ cũng phải xin phép tổ trưởng. Hôm qua cháu đã nhận lời bác là sáng nay ra nghĩa địa, bác đợi cháu đi báo với anh tổ trưởng 1 câu bác nhé.
Bà Hồng từ dưới bếp đi lên, tay bê rổ khoai luộc hãy còn nóng hổi, bà Hồng nói :
– Ra bể rửa mặt mũi đi rồi vào ăn củ khoai cho ấm bụng, xong muốn đi đâu thì đi…..Ông nó cũng ăn luôn đi này.
Ông Kha thở dài :
– Hầy, bác quên mất mày còn phải đi làm…..Hay là thôi, mày cứ đi làm đi, chuyện trong thôn để bác tính.
Thuận mỉm cười :
– Cháu xin nghỉ 1 ngày không sao đâu ạ….Tối qua bác cháu mình cũng nói chuyện với nhau, cái gì đã hứa là phải làm, nhất là hứa với người đã khuất. Đêm hôm, tối tăm còn sợ chứ ban ngày ban mặt cũng đỡ hơn bác ạ…..Nhà anh tổ trưởng cũng trong thôn mình thôi, cháu đi ù cái rồi về.
Ông Kha hỏi :
– Là nhà ai nhỉ ?
Thuận trả lời :
– Là anh Tú chị Lành đấy bác….Hai vợ chồng anh ấy làm ở nhà máy gạch nhiều năm nay rồi. Trước chính anh chị ấy xin cho cháu vào làm ở đó…..Do nhà máy ở bên thôn khác nên có khi bác không để ý.
Ông Kha gật gù :
– À, ra là nhà Tú – Lành, thế cũng gần đây…..Tranh thủ còn sớm mày lấy xe đạp của bác mà đi xin nghỉ. Xe bác dựng cạnh gốc cây xoài kia kìa, sáng bác mới để ra đó, không khóa đâu….Lấy mà đi…
Thuận vâng dạ xong ra bể nước rửa vội cái mặt, đoạn lấy xe ông Kha đi đến nhà tổ trưởng xin nghỉ….Bà Hồng đặt rổ khoai ngay dưới chân cây cột gỗ ngoài hiên. Ông Kha nói :
– Lát bà nó đun cho tôi nồi nước vối, để nguội rồi đổ vào chai, tôi đem ra ngoài nghĩa địa uống….Ăn khoai luộc uống nước vối nó mới ngon.
Bà Hồng gật đầu, đi vào trong buồng tính gấp chăn, gối cho Thuận……Vừa bật đèn lên, bà Hồng đã hốt hoảng gọi ông Kha :
– Ông nó ơi, vào mà xem này….
– Có chuyện gì thế ? – Ông Kha bước vội vào buồng.
Nhìn theo chỉ tay của vợ, ông Kha thấy trên thành đầu giường có những vết xước khá lớn, không chỉ thế 1 nửa cái chiếu cũng bị cào cho rách bươm, xơ xác…..Hai vợ chồng ông Kha tiến lại gần xem.
Bà Hồng thắc mắc :
– Hình như là vết mèo cào ông ạ ? Nhưng sao con mèo nó lại cào rách cả chiếu, cào xước cả giường thế này nhỉ ? Mà chẳng thấy thằng Thuận nói gì…..
Ông Kha bực mình chửi thề :
– Tiên sư con mèo, nó đâu rồi…? Mẹ cha nhà nó, cào rách nguyên cả cái chiếu……Con mèo ăn hại này…
Giận đùng đùng, ông Kha lao ra bên ngoài sân, đi nhanh xuống bếp tìm con mèo mướp…..Thấy con mèo đang nằm ngay bên cạnh bếp lửa, với tay lấy cái que định đánh con mèo thì ông Kha dừng lại khi thấy con mèo mướp khẽ ngẩng đầu lên nhìn ông rồi kêu lên mấy tiếng nghe chừng yếu ớt :
“ Miao….miao…..miao “
Thường ngày con mèo rất ít khi nằm im 1 chỗ, nó leo trèo, chạy nhảy khắp nơi…..Chỉ đến giờ cho ăn mới thấy mặt nó. Thế mà hôm nay nhìn con mèo nằm đó, ông Kha nhận thấy dường như có chuyện không ổn.
Buông cái que, ông Kha ngồi xuống vuốt ve nó, nhìn thấy phần móng vuốt của con mèo có vết máu bầm, ông Kha chép miệng khẽ trách :
– Là do mày cào vào giường, vào chiếu nên mới ra nông nỗi này phải không ? Tha cho mày lần này.
Ông Kha quay trở lên nhà trên mà không hề hay biết rằng con mèo mướp ông nuôi đang yếu dần đi……Phần chân bị thương của nó đang chuyển dần thành màu đen. Đêm qua, không biết con mèo gầm gừ, cào xé thứ gì….Nhưng nếu không có nó, chắc hẳn Thuận đã gặp chuyện.
Đến nhà anh Tú chị Lành xin nghỉ làm và được đồng ý, Thuận đạp xe về xem qua nhà 1 chút….Dù sao Thuận cũng đi từ chiều hôm qua đến giờ. Lúc này đã là hơn 6h sáng, mặt trời dần ló dạng….Thuận đi ra sau vườn tính thắp nhang trên mộ bà ngoại xong mới quay lại nhà ông trưởng thôn. Vừa ra tới mộ, Thuận giật mình khi nhìn thấy cỏ trên mộ không hiểu vì sao đã héo quá nửa. Ngôi mộ trước đó cỏ mọc phủ xanh tốt thì nay úa vàng, héo khô một cách lạ lùng.
Thuận nổi cả da gà khi nhớ lại những gì thầy Xạ nói tối hôm qua…..Nhìn ngôi mộ của bà ngoại Thuận càng tin điều mà thầy Xạ nói sắp xảy ra với mình.
Hai bàn tay run run cắm cây nhang vào bát hương, Thuận sững người khi thấy bát hương đã bị nứt…..
Thuận ú ớ :
– Có…khi nào….mình sẽ chết giống…như thằng Nhút không ? Bà ơi…..Cháu…phải làm…gì đây….?
[…….]Quay lại nhà ông Kha, nhìn Thuận thất thểu dắt xe đạp vào, ông Kha hỏi :
– Sao thế ? Không xin nghỉ được à ?
Thuận cố cười nhưng nụ cười méo mó như mếu, Thuận đáp :
– Dạ không, cháu xin nghỉ được rồi….Thôi, bác cháu mình đi luôn không chút nữa nắng to bác ạ…
Bà Hồng dúi cho Thuận củ khoai :
– Ăn đi cháu, làm gì làm cũng phải ăn cái đã…..
Cầm củ khoai trên tay, dù tối qua cũng chưa ăn gì nhưng Thuận chẳng thấy đói….Vừa sợ, vừa lo, Thuận chẳng còn thiết tha chuyện gì cả….Ông Kha cùng Thuận ra nghĩa địa, trên đường đi, ông Kha hỏi :
– Thuận này, mày gọi cả thằng Hào đi cùng được không ? Sớm bác có gọi thêm mấy nhà, họ cũng đồng ý, nhưng có thêm 1 vài thằng thanh niên vẫn hơn.
Thuận buột miệng :
– Bác Kha này, nếu như cháu chết…..Bác giúp cháu bốc mộ cho bà cháu được không ?
Ông Kha nghe Thuận nói mà rùng cả mình, ông Kha mắng :
– Thằng điên này, tự nhiên lại nói chết là sao ? Bọn tao già còn chưa mong chết, chúng mày mới hai mấy cái tuổi ranh đã chán sống rồi….
Thuận như người mất hồn :
– Cháu nói thật đấy……Hình như cháu sắp chết rồi….
Vừa đúng lúc đi đến nhà Hào, ông Kha chửi Thuận :
– Sư bố nhà mày, toàn ăn nói luyên thuyên…..Đợi ở đây tao gọi thằng Hào…
Dứt lời, ông Kha ghé vào cổng nhà Hào gọi lớn :
– Hào ơi……Hào…..dậy chưa ? Bác Kha trưởng thôn đây….
Có tiếng dép loẹt quẹt chạy ra, là bà Hậu mẹ của Hào…..Nhìn bà Hậu hình như cũng đang tất bật chuẩn bị đi đâu đó…..Ra tới cổng thấy ông Kha, thấy cả Thuận, bà Hậu hỏi :
– Thuận…..Hôm qua mày với thằng Hào nhà bác đi đâu mà về cái nó sốt nóng, sốt rét cả đêm đến giờ vẫn còn rên hừ hừ….Giờ phải đi mua thuốc cho nó uống đây, bác Kha, bác gọi nó có việc gì vậy ?
Nghe Hào bị ốm, Thuận ấp úng :
– Hào nó bị ốm sao hả bác ? Cháu vào thăm nó được không ạ ?
Bà Hậu gật đầu :
– Ừ vào đi, ốm sốt không mở mắt được…..Hỏi gì cũng không nói, gọi không thưa, cứ nằm trùm chăn rên từ đêm hôm qua đến giờ.
Tối qua lúc về nhà, Thuận thấy Hào vẫn bình thường vậy mà sau 1 đêm đã ốm nằm liệt giường. Bước vào nhà, Hào đang được em gái chườm khăn lên trán….Thuận khẽ gọi :
– Hào ơi…..Hào…..tôi….Thuận đây…
Đúng như lời bà Hậu, Hào mắt nhắm nghiền, miệng mím chặt rên hừ hừ…Có gọi, có lay thế nào cũng không được.
Ông Kha bắt đầu thấy sợ vì theo như Thuận kể thì tối qua trước khi về nhà, cả 2 có nhìn thấy hồn ma ông Nhẻm bố thằng Nhút…..Khẽ kéo tay Thuận, ông Kha run giọng hỏi nhỏ :
– Có…có khi…nào….thằng Hào…bị…ma ám rồi không ?