Chap 33 : Đêm Trong Tiệm Vàng.
– ỐI GIỜI ÔI…..MA…..- Hào hét toáng lên đồng thời nhảy từ trên cái phản tre xuống dưới nền đất trong sự hoảng loạn..
– Bác….Hậu…- Mặc dù đã nhìn thấy bà Hậu, thế nhưng tiếng hét cũng như biểu cảm sợ hãi của Hào cũng khiến cho Thuận giật nảy người.
Còn bà Hậu cũng bị Hào làm hú vía khi chỉ vì 1 câu hỏi mà bà khiến con trai mình như kiểu lạc mất hồn phách.
– Mẹ đây….Sao lại sợ thế hả con ? – Bà Hậu hỏi.
Biết là mẹ, Hào nhũn cả người vùng vằng :
– Mẹ xuất hiện cứ như ma ấy….Lại còn vỗ vai nữa….Làm con suýt đứng tim mà chết rồi đây này.
Bà Hậu cáu :
– Ơ cái thằng ôn này, tao đi ra xem dọn mâm, dọn bát cho chúng mày mà mày nói với tao thế à ? Lại ngồi kể mấy cái chuyện ma xong mới sợ thụt cả vòi vào có phải không ? Mà cũng buồn cười, cái giống đã hay sợ nhưng lại cứ thích tò mò….Muộn rồi, đi ngủ đi, mai Thuận nó còn phải đi làm. Ngồi đấy mà ma với quỷ….
Một phen giật mình nhưng nghe bà Hậu chửi Hào, Thuận cũng thấy buồn cười…..Nhà Hào được cái tuy không phải là khá giả nhưng cũng không khó khăn…So với đa số bà con trong thôn thì cũng hơn nhiều nhà. Vì ông Hiền bố Hào là thủy thủ tàu viễn dương, ông Hiền lênh đênh trên biển có khi cả năm chỉ về nhà 1 lần….Lương lậu chắc cũng ổn nên 3 mẹ con Hào chỉ ở nhà chẳng phải làm gì. Hào bằng tuổi Thuận, kể ra mà Hào học giỏi thì cũng được cho ăn học đàng hoàng, ngặt nỗi học dốt thế nên hết lớp 9 đã lông bông. Vậy nên từ nhỏ Thuận và Hào đã chơi thân, đi đâu cũng có nhau. Thấy Thuận đêm hôm đi soi ếch, Hào cũng đòi đi cùng mặc dù rất sợ ma. Lắm lúc nghe Hào nói chuyện cũng y như kiểu bà Hậu, Hào bảo nhà Hào toàn người tên bắt đầu bằng vần “H”. Bố Hiền, mẹ Hậu, con Hào…..Đúng ra đẻ thêm đứa nữa mà là con trai thì sẽ đặt tên là Hùng cho thành “Hiền – Hậu – Hào – Hùng “….Ai dè lại tòi ra cô con gái nên từ Hùng đổi thành Huyên.
Ông Hiền bố Hào là một người vô cùng hiền lành, đúng y như cái tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho. Từ nhỏ đến lớn, biết Thuận và Hào chơi thân nên đi làm xa có dịp về nhà là ông Hiền đều mua cả quà cho Thuận, lúc bộ quần áo, lúc bánh kẹo. Nói chung nhà Hào ai cũng tốt, cũng bởi vì hiền lành, tốt bụng nên Hào chẳng nghĩ gì. Khi biết tin thằng Nhút chết ngoài nghĩa địa, Hào liền chạy thục mạng đến nhà thông báo cho Thuận ngay. Còn sợ Thuận bị dân thôn phát hiện việc Thuận mò ra nghĩa địa soi ếch. Chính vì lẽ đó, nhìn Hào ốm nằm liệt giường, Thuận không thể làm ngơ….
– Bác để cháu bê cho, lát cháu rửa luôn….Bác cứ đi ngủ đi ạ…- Vội đứng lên bê mâm bát ra chạn rửa, Thuận nói.
Bà Hậu đáp :
– Tối rồi, cứ để đó…Mai bác làm cho….
Hào lấy chổi quét qua cái hiên do khi nãy làm vương vãi đồ ăn…..Không gian đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường, khi nãy còn có tiếng côn trùng, tiếng chão chuộc, bây giờ mọi âm thanh im bặt.
“ Éc…..éc…..éc…..éc…..”
Tiếng chim lợn lại kêu lên 1 tràng, nhưng nó vọng về từ đâu đó chứ không phải quanh khu vực nhà bà Hậu. Thuận đi vào trong nhà, bà Hậu chép miệng :
– Nghe như vọng về từ khu nhà bà Vân thì phải…..Chỉ sợ thôn mình lại sắp có người chết. Mới có 2 hôm mà xảy ra nhiều chuyện quá…
Hào hỏi mẹ :
– Hôm qua ngoài nghĩa địa con thấy mọi người bảo bác Tới ( chồng bà Vân ) ốm nặng lắm, rồi thì không biết thằng Nhút chết bên dưới cái huyệt thì liệu sau này cái huyệt đó có chôn được nữa không ? Bà con bàn tán sợ lắm mẹ ạ….
Bà Hậu thở dài :
-Ừ, bác Tới bệnh nặng, hình như là ung thư hay sao ấy. Chẳng chữa được, giờ chỉ còn nằm chờ chết thôi. Đấy, lại nói mới nhớ, cứ bảo sang thăm mà cũng chưa đi được….Mai mày nhớ phải nhắc mẹ, đầu tiên là sang bên nhà ông Nhẻm thắp hương, sau đó đến thăm bác Tới….Chắc cũng là lần gặp mặt cuối cùng, bác Tới với bố mày có chơi với nhau đấy.
Hào gật đầu :
– Vâng, con nhớ rồi…..Thôi thì mai con cũng đi với mẹ….Cả thôn hôm nay vất vả, con chẳng giúp được gì, đến thắp nén nhang cũng không sang, mặt mũi đâu nhìn mọi người. Mẹ đi ngủ đi, để cửa con đóng cho….Giờ con với thằng Thuận lấy quần áo ra ngoài tắm qua cái rồi ngủ.
Bà Hậu nói :
– Muộn rồi đấy, tắm nhanh không cảm lạnh…..Thế mẹ đi ngủ trước đây.
Hào đi vào lấy quần áo cho Thuận, tiết trời đang cuối tháng 8 nên hơi se lạnh….Người ngợm vừa bẩn, vừa hôi, Thuận chạy ù ra bể nước múc nước dội xối xả, dội thật nhanh cho đỡ lạnh. Hào bật cái bóng đèn bên hông nhà cho phả ánh sáng ra phía bể, đoạn đem quần áo cho Thuận.
Chắc ăn còn cầm thêm cái đèn pin để soi, Hào dặn :
– Này, khăn mặt với quần áo đây, để trên nắp bể nhé….Có cần kỳ lưng cho không ?
Thuận đáp :
– Có, ông tiện tay cào hộ tôi cái lưng….Chắc phải ra cả tảng ghét.
Hào để cái đèn pin lên mặt bể rồi kỳ lưng cho Thuận……Phải nói kỳ đến đâu bở như khoai đến đấy. Vừa kỳ Hào vừa làu bàu :
– Khiếp thật, bẩn sợ….Này không tắm chắc hôi không ngủ được.
Thuận cười :
– Ừ, cả buổi trưa tôi phụ mọi người đào huyệt chôn bố con ông Nhẻm mà…..Xong cái là chạy sang bên Phượng Nghĩa luôn.
Đang kỳ thì Thuận thấy Hào dừng lại, lấy tay vuốt vuốt như đang gạt nước để làm gì đó…..Hào nheo mắt nhìn vào lưng Thuận, Hào hỏi :
– Này, lưng ông có vết gì đỏ đỏ kỳ không ra…..Nhìn như vết xước vậy ?
Thuận thắc mắc :
– Xước á ? Tôi biết đâu… ?
Hào chỉ vào vị trí cái chấm đỏ tròn tròn ngay đoạn sống lưng Thuận rồi đáp :
– Nó là 1 cái chấm tròn to chừng đầu đũa, chắc không đau, chứ nếu đau nãy giờ tôi kỳ thế ông phải kêu lên rồi….Mà thôi, chắc là tì vào đâu nó hằn lên ấy mà….Dội nước nhanh rồi lau khô mặc quần áo vào….Ốm ra bây giờ.
Chẳng nhìn thấy nên Thuận cũng tặc lưỡi bỏ qua, thay quần áo xong Thuận chạy vào trong nhà…..Cả ngày mệt mỏi, vừa ăn no, lại tắm táp sạch sẽ, đóng cửa nẻo cẩn thận, 2 thanh niên trèo lên giường mắc màn rồi nằm 1 lúc lăn ra ngủ lúc nào không biết. Khác đêm hôm qua ở nhà ông Kha, hôm nay Thuận ngủ ngon, chẳng mơ mộng cũng chẳng nhìn thấy hiện tượng gì lạ….Hào cũng thế, sớm còn định hỏi chuyện Thuận mà mới nói được mấy câu Hào cũng ngáp ngáp xong ngáy khò khò…..Một buổi tối trôi qua thật bình yên với cả 2 thanh niên của thôn Phượng Bãi….
[………]Nửa đêm, tại cửa tiệm “Vàng Bạc Lâm Trang”. Huy vẫn trằn trọc chưa ngủ được, thấy chồng cứ trăn trở hết xoay bên này lại xoay sang bên nọ khiến Nhi tỉnh giấc.
– Anh sao thế ? Lạ nhà nên không ngủ được à ? – Nhi hỏi.
Huy ngồi dậy, khẽ thở dài, Huy đáp :
– Ừ, chẳng hiểu sao nằm mãi mà không thể chợp mắt nổi…..Cứ bứt rứt, khó chịu mà lắm lúc còn cảm thấy tức ngực khó thở kiểu gì ấy em ạ.
Nhi lo lắng :
– Thôi chết, hay là chiều nay do đồ ăn…
Huy nói với vợ :
– Không phải đâu vợ…..Anh có cảm giác trong nhà mình đang có gì đó….u ám….khó…khó nói lắm..
Nhi cau mày :
– Anh nói vậy là sao ? Cái gì mà u ám ? Anh lại bắt đầu giống mẹ ( ý nói mẹ chồng ) rồi đấy…..Hơi 1 tí là suy ra vớ vẩn….Ý anh là trong nhà em có vong tà, ma quỷ phải không ? Nói gì thì nói luôn đi, úp úp mở mở khó chịu lắm….
Huy ra dấu ý bảo vợ nói nhỏ tiếng lại, đoạn đáp :
– Thì anh đã nói gì đâu….Em cũng biết mẹ anh là người có căn mà, bà hay đi hầu đồng, hầu thánh….Anh từ nhỏ cũng gặp nhiều vấn đề khó nuôi phải đem đi gửi trong chùa. Mặc dù em không tin nhưng có những cái là thật, từ nhỏ tới giờ chỉ cần anh đến đám ma, ra nghĩa trang là đều bị tình trạng tương tự như này. Mẹ bảo anh nhạy cảm với âm tà, chướng khí, khi đến nơi có người chết hoặc ở đâu đó vương âm khí là anh tức ngực, khó thở….
Nhi ngắt lời chồng :
– Nơi có người chết ? Anh đùa em đấy à ? Nhà em chỉ có 2 bố mẹ, hôm nay có anh với em nữa là 4 người……Ai chết ? Anh đang rủa bố mẹ em có phải không ? Mẹ con anh thì ghê gớm rồi, lúc nào cũng tâm linh, lúc nào cũng như người trời, chỗ này thấy ma, chỗ kia thấy quỷ….Nhà đâu đâu cũng nhang khói, căn quả, hầu hạ….Em ngột ngạt lắm rồi, mãi mới có dịp về nhà bố mẹ đẻ thì anh cứ bồn chà bồn chồn, đi ra đi vào, đêm ngủ thì dở giăng dở đèn….Giờ anh còn bảo trong nhà em u ám như có người chết. Trong khi đó bố mẹ vợ thấy con rể về mừng hơn bắt được vàng, cơm nước đón mời…..Anh xem lại anh đi…Ngày xưa em yêu anh nhưng không ngờ nhà anh lại mê tín đến mức như vậy…
Không để cho chồng kịp nói thêm câu nào, Nhi bước xuống giường mở cửa phòng đi ra ngoài….
“ Sầm “ – Cửa đóng sập lại.
Huy ngồi trên giường bần thần, thực sự Huy không có ý đó, thế nên cố nằm mà chẳng dám nói với vợ…..Tuy nhiên, cảm nhận của Huy từ trước tới giờ luôn đúng. Mỗi lần đi đám ma là Huy lại bị y như vậy….Thầy chùa cũng nói Huy mẫn cảm với những nơi có chướng khí, là người dễ nhìn thấy âm hồn, ma quỷ…..Thế cho nên từ nhỏ Huy đã luôn đeo 1 lá bùa bên mình. Nhưng Nhi cũng có lý đúng của cô ấy, nhà có 4 người, ai cũng khỏe mạnh, hơn nữa đây đâu phải lần đầu Huy về nhà vợ. Mấy lần trước ăn ngon, ngủ kỹ….Chẳng hiểu sao lần này lại như vậy.
Huy thở dài rồi mở cửa đi tìm vợ…..Cũng chưa biết vợ đang ở đâu thì Huy nghe thấy tiếng động khẽ vang lên ở bên dưới tầng 1..
Huy mỉm cười :
– Hì, chắc là lại dỗi ngồi dưới nhà đây mà….Chứ tầm này bố mẹ ngủ hết sao dám gọi….Hơi 1 tí là giận…..Phải dọa cho 1 trận mới được.
Nghĩ như vậy, Huy rón rén, bước thật chậm rãi, từ từ để sao không gây ra tiếng động….Men theo hành lang với ánh đèn vàng mờ mờ, càng xuống gần đến những bậc thang cuối, tiếng động lại càng rõ và lớn hơn…..