Chap 36 : “ Nghiệp “
Các bạn đang nghe đọc truyện tại Kênh Sách Nói chấm Com
Ít phút sau Chín béo về, mở cổng dắt xe vào trong sân, nhìn thấy chồng và thầy Lương đang ngồi uống trà ở phòng khách, Chín tươi cười :
– Mình ơi, ra cầm giúp tôi ít đồ….Thầy Lương, thầy đợi chúng con chút nhé…Con có mua đồ ăn sáng cho thầy đây ạ.
Anh Sáu vội chạy ra xách đồ cho vợ, Chín mua rất nhiều thứ, biết hôm nay thầy Lương sẽ đi nên có lẽ Chín muốn làm 1 bữa cơm thịnh soạn để chia tay thầy. Ngôi nhà sau khi được thầy Lương ghé qua tá túc vài hôm đã có sự thay đổi rõ rệt. Sáng sớm hôm nay thầy Lương thấy anh Sáu lên phòng thờ quét dọn, thắp nhang bái lạy gia tiên. Sắc mặt của anh Sáu cũng đã tươi tỉnh, hồng hào hơn hôm qua.
Vừa ăn sáng, Chín vừa hồ hởi nói :
– Sáng nay con đi ra chợ mà ai nhìn con cũng bảo nhìn mặt con vui vẻ, phúc hậu hơn hẳn thầy ạ.
Thầy Lương mỉm cười :
– Người xưa có câu “ tâm sinh tướng “. Khi đã giải tỏa được lo lắng trong lòng, thấu đạt được đạo lý, tư tưởng thông suốt tự khắc khí sắc hưng thịnh, dung mạo vượng phát. Ăn xong phiền chị Chín đưa tôi đến tiệm vàng nhé.
Chín gật đầu :
– Dạ vâng, ăn xong con chở thầy đi luôn….Lúc nãy con đi qua có thấy tiệm vàng đó mở cửa rồi. Không biết có chuyện gì mà mở cửa sớm thế, bình thường nhà đấy cứ phải 7-8h mới mở. Vợ chồng con chiều theo ý thầy, chứ chuyện tiền bạc tuy chúng con không còn giàu có như 5-7 năm về trước, cơ mà thầy cần bao nhiêu chúng con cũng lo được.
Sáu đồng ý với vợ :
– Vợ con nói đúng đấy thầy ạ….Không giấu gì thầy, đúng là trước kia 2 vợ chồng con lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền, làm sao phải kiếm được nhiều tiền….Tuy nhiên qua chuyện vừa rồi con đã ngộ ra, trên đời này có những cái còn lớn lao, quý báu hơn tiền bạc….Nếu mà được thì mong thầy để cho vợ chồng con được giúp…..
Thầy Lương nhẹ nhàng đáp :
– Ý ta đã quyết như vậy thì cứ thế mà làm….Ta nói rồi, sau đây gia đình anh chị còn rất nhiều chuyện phải lo, chắc chắn sẽ cần đến rất nhiều tiền…..Coi như phần anh chị muốn đưa cho ta, ta đã nhận và ta gửi lại anh chị coi như góp 1 phần công đức cho những người khác. Hơn 2 ngày qua anh chị đối đãi với ta nồng hậu, như thế là ta vui rồi. Chuyện tiền bạc không nên gượng ép, nói nhiều sẽ mất đi cái tình cảm mà khi nãy anh nói, có những thứ còn quan trọng hơn tiền bạc.
Càng tiếp xúc, càng được nói chuyện với thầy Lương, vợ chồng Chín béo lại càng thấu hiểu được tâm ý thiện lương mà thầy muốn truyền đạt, lan tỏa đến tất cả mọi người. Giờ thì Chín đã biết tại sao thầy Lương đi đến đâu cũng được mọi người yêu mến, trân quý và kính trọng đến như vậy.
Ăn sáng xong, Chín lấy xe chở thầy Lương đến “ Tiệm Vàng Lâm – Trang “. Đến nơi cũng đã gần 7h sáng….Dựng xe lên trên vỉa hè, Chín nói :
– Tới rồi thầy ạ…..Trước nhà con mua bán vàng cũng hay đến đây. Tiệm vàng nay to nhất phố huyện rồi. Để con dẫn thầy vào….
Thấy có khách, bà Trang đon đả đi ra cười chào :
– Ai như cô Chín phải không ? Lâu lắm rồi mới thấy cô ghé tiệm nhà tôi…..Nào, vào đây, vào đây….
Chín dẫn thầy Lương vào trong, nhác thấy ông cụ râu tóc bạc phơ, ăn bận lại có vẻ quê mùa, chân đi giày vải, đầu đội khăn vấn, đeo cái tay nải cũ sờn đến bạc cả màu….Bà Trang tỏ thái độ, chỉ tay hỏi :
– Còn…còn đây là…..?
Chín béo đáp :
– À đây là thầy…..À không, đây là ông bác của tôi, dưới quê lên…..May quá gặp bà chủ ở đây, bác tôi có chút vàng muốn bán.
Thấy thầy Lương cứ đứng ngó nghiêng, khác với những khách hàng khi đến đây, họ đều đưa mắt nhìn vào tủ vàng để ngắm nghía, lựa chọn….Ông cụ này thì cứ đưa mắt nhìn vào phía trong nhà, chẳng thèm để tâm đến vàng bạc.
Bà Trang hắng giọng :
– E hèm, bác ơi…..Nhà tôi mua bán vàng bạc ở ngoài này, trong đó không có gì để bác ngó đâu ạ.
Thầy Lương quay lại, lấy mẩu vàng từ trong tay nải đặt lên mặt kính tủ, thầy Lương nói :
– Nhờ bà chủ xem cho tôi chỗ vàng này bán được bao nhiêu tiền……Hơn 2 năm rồi tôi mới quay lại Việt Nam nên không biết giá cả thế nào.
Chín định nói gì đó thì thầy Lương khẽ kéo tay ngăn lại….Bà Trang hỏi dò :
– Ơ, thế tôi tưởng bác là họ hàng với nhà cô Chín đây chứ ? Sao lại đi đâu 2 năm rồi mới về Việt Nam là sao ?
Thầy Lương mỉm cười :
– Tôi với chị Chín có chút quen biết, tôi là người Trung Quốc, 2 năm vừa qua tôi ở bên đó….Chị xem giúp tôi mua được bao nhiêu thì mua.
Cầm mẩu vàng lên soi thật kỹ, bà Trang cười nhạt :
– Thế mà tôi lại cứ tưởng là người nhà cô Chín….Bác để tôi xem nào, tôi khò qua 1 chút để kiểm tra bác nhé.
– Vâng, bà chủ cứ tự nhiên. – Thầy Lương đáp.
Bà Trang đem mẩu vàng đi khò, lát sau quay lại, bà ta nói :
– Vàng của bác tuy là vàng thật nhưng non tuổi, lại là vàng thô chưa qua chế tác, cũng không phải vàng của tiệm tôi nên nếu bác có bán cũng không được giá đâu bác ạ…..Bây giờ mua bán vàng người ta còn cần cả giấy tờ, chứ mua bừa bãi không được….Bác đi đâu cũng thế cả thôi.
Chín nghe bà Trang nói mà cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn thầy Lương, Chín vẫn im lặng…..Thầy Lương gật gù :
– Ra là vậy, vâng thế bà chủ cân xem chỗ vàng này nặng nhẹ ra sao, trả tôi được bao nhiêu tiền ?
Bà Trang trả lời luôn :
– Thế này bác ạ, tôi vừa cân thì mẩu vàng của bác được tròn 2 chỉ…..Vàng non tuổi, lại là vàng thô, tôi trả bác 1 chỉ 300 ngàn, vị chi 2 chỉ là 600 ngàn. Bác đồng ý thì bán, không thì mời bác cầm đến tiệm khác.
Chín mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, Chín hỏi :
– Thế ông Lâm đâu ? Bình thường tôi thấy ông ấy là người buôn bán, thu mua cơ mà nhỉ ?
Bà Trang đáp :
– Chồng tôi ở trong nhà, nếu cô Chín muốn thì để tôi gọi chồng tôi ra…..Chậc, ai mua thì cũng thế cả thôi cô Chín ạ. Có gì chị em mình nói chuyện sau….Chỗ quen biết cả.
Chín béo lớn giọng :
– Vậy chị cứ gọi ông Lâm ra…
Thầy Lương nói :
– Vị gia chủ đó sẽ không ra đâu…..Chị Chín không nên làm khó người ta, chúng ta tới đây để bán vàng, không phải đến để mua chuyện. Được rồi, vậy phiền bà chủ mua giúp tôi chỗ vàng này…..Cảm ơn bà chủ.
Bà Trang nhìn Chín khẽ bĩu môi :
– Đấy, đúng là chỉ có người lớn mới hiểu chuyện. Vậy tôi sẽ mua cho bác…
Vừa nói, bà Trang vừa mở ngăn kéo lấy tiền đếm đúng 600 nghìn đưa cho thầy Lương….Nhận tiền xong, thầy Lương nói với Chín :
– Chị ra lấy xe chờ ta một chút, ta sẽ ra ngay…
– Nhưng mà thầy….- Chín định nán lại chờ nhưng nghĩ sao Chín vâng dạ rồi đi ra trước.
Thấy thầy Lương cầm tiền rồi mà chưa chịu đi, bà Trang có phần chột dạ nên vội lên tiếng :
– Sao thế ? Tiền đã trao là không lấy lại đồ được đâu…..Giờ mà bác muốn đòi lại vàng thì phải chịu trả 1 cái giá khác à ?
Thầy Lương mỉm cười :
– Không, tôi không có ý định đó…..Tôi là người hiểu đạo lý trong việc buôn bán mà….Tôi nán lại là có chuyện khác muốn nhắc nhở gia chủ. Từ lúc bước chân vào trong nhà, tôi đã cảm nhận được bên trong ngôi nhà này có 1 luồng âm khí khá mạnh. Trong nhà xộc ra mùi hôi thối của quỷ thi, nói cho dễ hiểu thì có người ở trong nhà này đang bị quỷ nhập. Phải nhanh chóng trói chặt để giữ người lại nếu không……
Còn chưa nói hết câu, thầy Lương đã bị bà Trang cầm cái chổi lông gà phe phẩy, phủi bụi trên mặt tủ kính….Đoạn bà Trang chửi xéo :
– Xùy…xùy…..ruồi ở đâu sao lại bay vào đây thế này…..Bụi bẩn quá, mới có 1 hôm thôi mà đã bụi rồi…..Tiên sư bọn ruồi…
Phất cái chổi lông gà vào cả người thầy Lương, bà Trang giả bộ :
– Ôi thôi chết, bác vẫn ở đây à ? Thôi bác ạ, mấy cái chuyện ma quỷ đó chỉ dọa được con nít thôi, mà giờ trẻ con nó cũng chẳng sợ ma nữa rồi…..Thời buổi tân tiến, đừng có đem mấy chuyện ma quỷ ở quê lên phố dọa dẫm…..Tôi nói luôn nhé, chắc sau khi bảo nhà tôi có ma là bác sẽ nhận bác là thầy trừ ma, làm lễ bắt ma, diệt quỷ phải không ? Thôi….thôi, mời bác xong việc rồi thì đi cho để tôi còn đón khách. Thế bác nhé….
Tiếp tục phủi bụi vào người thầy Lương, bà Trang quay đi không thèm nhìn ông cụ đang cố gắng muốn giúp gia đình mình lấy 1 cái.
Khẽ chép miệng, lắc đầu…..Thầy Lương thở dài 1 tiếng buồn rầu, chào bà chủ tiệm vàng rồi ra về. Ra tới đường, lên xe Chín béo, Chín chở thầy đi được 1 đoạn thì không chịu nổi nữa mới hỏi :
– Thầy, rõ ràng là thầy biết mụ ta lừa thầy nhưng sao thầy lại để yên….Thầy không nói cũng phải để cho con đòi lại công bằng cho thầy chứ…Giá vàng hiện tại là 800 nghìn 1 chỉ, cứ cho là mua bán không giấy tờ thì cũng không thể rẻ quá 1 nửa như vậy được, chưa kể chỗ vàng đó chắc chắn nhiều hơn 2 chỉ, con cũng là người từng trữ vàng, nhìn vàng là con có thể đoán được độ tuổi, mụ ta bảo vàng non, kém tuổi là đang lừa thầy……Thật quá đáng mà, con không nghĩ vợ chồng nhà này lại buôn gian, bán lận như thế……
Thầy Lương khẽ đáp :
– Chị Chín bình tĩnh lại, đừng nóng nảy cũng không cần phải giận dữ…..Bởi chẳng ai lại đi giận với 1 người sắp chết…..Ta đã cố tình gieo duyên nhưng xem ra ác nghiệp mà họ gây ra quá lớn, bản thân ta cũng không thể làm khác…..Nhà đó sắp có tang rồi, không cẩn thận còn chết cả nhà….
“ Ầm….Ầm….Ầm “
“ Uỳnh “
Mây đen kéo đến mù trời, sấm khan vang động, thầy Lương và Chín vừa về đến nhà thì mưa rào….
“ Rào….ào….ào….rào….rào “
Tại tiệm vàng Lâm – Trang, sau khi nghĩ lừa được thầy Lương 1 món hời không nhỏ, bên ngoài mưa lớn, bà Trang hạ cửa rồi tính chạy vào khoe chồng….Vừa mở cửa phòng chế tác ra thì….
“ ÙNG…..OÀNG “
Một tiếng sấm động tưởng chừng như khiến cả ngôi nhà rung chuyển…..Nhìn vào trong phòng, bà Trang không thấy ông Lâm chồng mình đâu cả……