Chap 37 : Cầu Cứu…
Sấm chớp vang động, hơn 7h sáng mà trời đất tối om, mưa như trút nước…..Tìm khắp nơi trong nhà, từ tầng dưới lên đến tầng trên, từ phòng chế tác xuống dưới phòng bếp. Gọi khản cả cổ mà vẫn không thấy ông Lâm trả lời. Trong khi đó nhà chỉ có đúng 1 lối ra vào.
Đứng dưới bếp, bà Trang lẩm bẩm :
– Quái lạ, mưa gió thế này ông ấy đi đâu được nhỉ ? Mà từ nãy đến giờ mình đứng bên ngoài cửa tiệm, nếu ông ta đi ra mình phải thấy chứ ? Hay là lúc mình cúi xuống kiểm kê lại mấy mẫu nhẫn thì lão lẩn đi ?
Từ hôm qua thấy chồng đổi tính, đổi nết, sẵn máu “Hoạn Thư” trong người, bà Trang ngay lập tức suy diễn ra vô vàn lý do cũng như nguyên nhân…..Đầu tiên bà Trang nghĩ chồng mình ba hôm lọ mọ ở lì trong phòng chế tác là đang dấm dúi làm một món đồ trang sức đẹp, độc, lạ để đem tặng bồ nhí…..Hôm nay làm xong nên mới trốn vợ bỏ đi.
Nghĩ vậy bà Trang mới gầm lên :
– Đồ chồng thối tha, bà biết ngay mà…..Không bồ bịch, không ngã vào lòng con nào thì làm sao đến mức trời mưa to, gió lớn, sấm chớp đùng đùng thế này còn chạy đi đâu. Giờ bà chưa bắt được tận tay, đến lúc bà day được tận mặt thì đừng có trách…..
Đang đứng chống nạnh chửi chồng thì bà Trang hếch mũi lên hít hít, ngửi ngửi…..Thoang thoảng trong gian bếp có mùi gì đó thum thủm.
– Quái lạ, đồ ăn thừa mình nhớ tối qua đều cho hết vào tủ lạnh rồi mà…..Bát đĩa, nồi niêu cũng rửa sạch sẽ hết….Sao lại có mùi khó ngửi thế nhỉ ?
Vừa ngửi, bà Trang vừa lò dò đi tìm xem rốt cuộc mùi thối tỏa ra từ đâu…..Nhưng nhìn qua nhà bếp mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp.
Với tay mở tủ lạnh, mấy món ăn hôm qua còn thừa đều được cho vào hộp bỏ tủ lạnh, hơn nữa mùi thum thủm đó không phải trong tủ…..Đang định đóng tủ lại thì bà Trang lại mở ra nhìn vào trong thêm 1 lần nữa.
– Ơ, hôm qua còn dư 1 tảng thịt, với 1 khúc cá trắm…..Rõ ràng mình bọc kỹ để trong đây sao giờ không thấy đâu nhỉ ? Chẳng lẽ con Nhi mang đi ? Không đúng, nó có bao giờ lấy đồ ăn đâu, mấy lần mình gói sẵn bảo nó đem về nó còn không chịu. Thôi đúng rồi, lão Lâm lão lấy cả thịt, cả cá đem đi cho con đĩ kia rồi. Khốn nạn, ở nhà lão chê cơm vợ nấu, bây giờ lão lấy trộm thịt, cá đem đi cho con phò, con bớp nó nấu thì lại khen ngon…..Nhi ơi, mày về mà xem thằng bố mày đổ đốn, khốn khổ cái thân mẹ Nhi ơi….
Ấm ức, tức tối, bà Trang ngồi thụp xuống, bưng mặt rưng rưng nước mắt……Nhìn xuống dưới nền nhà, bà Trang thấy sàn nhà lấm tấm có vài chấm nước đỏ đỏ như máu. Chỗ nước dây vãi ra nền nhà có mùi tanh nhẹ như mùi máu cá. Cùng với đó mùi thối phảng phất trong gian bếp cũng đậm hơn khi ngửi từ vị trí này, kiểu như cái mùi khó chịu ấy đang ở đâu đó rất gần đây.
“ Khịt….khịt…”
Lần theo mấy cái chấm đỏ loang trên nền nhà, bà Trang mò tới gần chỗ bàn ăn, nhìn kỹ thì mép khăn trải bàn gần chạm đất cũng có vết máu.
“ Roạt “
Lấy tay lật phần khăn trải bàn lên, bà Trang tá hỏa giật mình, mùi hôi thối từ trong gầm bàn xộc ra khiến bà Trang phải nhăn mặt, vội đưa tay bịt mũi. Bên dưới gầm bàn vẫn còn đó nào xương cá, thịt cá vương vãi, máu cá, nước tanh nhoe nhoét cả mặt sàn, trong gầm bàn ăn còn có cả miếng thịt lợn mà bà Trang đinh ninh đã cất trong tủ lạnh từ hôm qua.
– Cái…cái gì…thế này ? Sao thịt, cá….lại….ở dưới gầm bàn ? Thối….quá đi mất….Có khi nào tủ lạnh hở nên chuột nó tha vào đây không ?
Đứng lên lấy chổi và gầu hót, lật cả tấm khăn trải bàn, 1 tay bịt mũi, 1 tay khua chổi moi tất cả những thứ bên dưới gầm bàn ra, quét tới đâu bà Trang buồn nôn tới đó. Cái lý do mà bà Trang vừa đưa ra khá vô lý, bản thân bà Trang cũng thấy như vậy. Tủ lạnh đóng kín thì làm sao chuột có thể chui vào được, chưa kể đến cả 1 khúc cá trắm phải nặng 1 cân, bọc kỹ càng để trên ngăn thứ 2 của tủ thì nếu là chuột lôi ra ắt con chuột phải to lắm…..Là người sống sạch sẽ, lúc nào cũng dọn dẹp mọi thứ ngăn nắp, đến con chuột nhắt trong nhà bà Trang còn chưa nhìn thấy chứ nói gì đến chuột to có thể tha cả khúc cá nặng 1 cân.
Nhìn khúc cá đã bị ăn gần hết, nhưng miếng thịt mới chỉ bị ăn quá nửa…..Khom người cúi xuống, bà Trang thấy trên miếng thịt hãy còn lưu lại dấu răng cắn nham nhở. Nhìn không có vẻ gì là giống với răng động vật, giống vết răng người hơn.
Bỗng chột dạ, bỏ lại mọi thứ, bà Trang chạy ngay vào trong phòng chế tác, bật đèn sáng trưng, tiến về phía trước giường mà sáng nay ông Lâm nằm ngủ quay mặt vào trong tường…..Bà Trang lấy tay sờ lên mặt chiếu, nhìn thật kỹ phần gối đầu giường…..Lúc này trên giường, trên gối nơi ông Lâm nằm cũng xuất hiện mùi thối khó ngửi. Trên mặt chiếu bà Trang còn thấy có vệt máu cá tanh lòm, còn vương cả chút thịt cá còn sót lại. Ở gối cũng có dấu mấy ngón tay dính máu hằn lên tanh hôi vô cùng.
Bà Trang sợ đến điếng cả người, toàn thân nổi da gà, với những gì mà bà vừa phát hiện thì thủ phạm ăn khúc cá sống, miếng thịt sống trong tủ lạnh chính là chồng bà chứ không phải chuột hay 1 ai khác. Chưa dừng lại ở đó, bà Trang nhớ lại nửa đêm hôm qua, cậu con rể lúc chạy hộc tốc từ dưới nhà lên với ánh mắt sợ hãi nói dưới bếp có thứ gì đó, cho tới sáng nay khi nhìn vào trong căn phòng chế tác, Huy đổ mồ hôi hột, tái xanh mặt mũi cũng bởi Huy cảm nhận được sự kỳ dị từ ông bố vợ. Đêm qua khi con gái tức tối chạy sang phòng than vãn về chuyện nhà chồng lúc nào cũng tâm linh, ma quỷ, rồi cả việc Huy khó ngủ chỉ vì cảm thấy ngôi nhà có phần u ám, đáng sợ…..Bà Trang còn cười chê con rể là đàn ông mà nhát cáy, hơi tí là sợ ma…Giờ thì…:.
“ ÙNG…..ÙNG “
Sấm động vang trời, bên ngoài vẫn mưa tầm tã, ở trong ngôi nhà 2 tầng rộng lớn chỉ có 1 mình, bà Trang nghe tiếng sấm sét mà run lên bần bật, mặt cắt không còn giọt máu.
“ Từ lúc bước chân vào trong nhà, tôi đã cảm nhận được bên trong ngôi nhà này có 1 luồng âm khí khá mạnh. Trong nhà xộc ra mùi hôi thối của quỷ thi, nói cho dễ hiểu thì có người ở trong nhà này đang bị quỷ nhập. Phải nhanh chóng trói chặt để giữ người lại nếu không……”
Sực nhớ tới câu nói của ông cụ đến đây bán vàng cách đây chừng 1 tiếng trước, bà Trang ú ớ :
– Thôi….thôi…đúng…đúng rồi…..Chồng…mình…bị ma nhập….quỷ ám….thật…thật rồi….Ông Lâm ơi, ông đi đâu thế này ? Trời ơi…..mình ơi, chồng ơi.
Vừa gọi, bà Trang vừa tiếp tục tìm kiếm mọi ngóc ngách trong nhà thêm 1 lần nữa…..Cả hộc tủ, gầm giường, tất cả những nơi mà bà Trang nghĩ ông Lâm có thể trốn nhưng kết quả vẫn vậy. Không thấy bóng dáng, tăm hơi ông Lâm đâu cả…..Trời mưa càng lúc càng lớn, chưa có dấu hiệu dừng lại, mây đen che phủ khiến mọi thứ trở nên âm u, tối tăm, mịt mùng….
[…….]Tại nhà vợ chồng Sáu – Chín, nhìn trời mưa như trút nước, anh Sáu nói với thầy Lương :
– Mưa lớn quá thầy ạ…..Mưa gió thế này thầy muốn đi cũng không đi được rồi. Này là ông trời muốn thầy ở lại nhà con thêm ít ngày đấy ạ.
Thầy Lương đáp :
– Khi mưa tạnh ta sẽ đi, ta ở đây tính đến hôm nay cũng là ngày thứ 3 rồi…..À mà nhân lúc trời đang mưa, ta có chuyện này muốn nhờ vợ chồng anh chị. Hai vợ chồng ngồi lại đây….
Vợ chồng anh Sáu kéo ghế ngồi xuống, thầy Lương đặt cái tay nải lên mặt bàn, khẽ mở tay nải, lấy ra chiếc hộp gỗ có đựng con hình nhân bằng vải, hình nhân vải là nơi linh hồn người lính Hoàng Xuân Thanh đang tạm thời gá vào trong lúc chờ đợi vợ chồng Chín thực hiện lời hứa trả lại chiếc vòng tay đúng nơi đã lấy.
Đưa chiếc hộp cho anh Sáu, thầy Lương dặn :
– Khi nào anh chị lên đường trả lại chiếc vòng tay thì nhớ đem theo hình nhân vải ta để trong hộp gỗ này. Nó sẽ giúp ích cho anh chị, tuy nhiên còn phải xem tâm đức của anh chị đến đâu nữa. Nhớ giữ gìn cẩn thận cho tới khi hoàn thành lời hứa với người đã khuất.
Đưa hai tay kính cẩn nhận lấy chiếc hộp gỗ, vợ chồng anh Sáu cúi đầu đáp :
– Dạ vâng, chúng con xin nhớ và vâng theo lời thầy….
Tiếp đó, thầy Lương lấy ra 600 nghìn tiền bán vàng khi sáng cùng 1 tờ giấy trắng được gấp làm đôi, chỉ giữ 100 nghìn, số còn lại thầy Lương đưa cả cho Chín…..Chín rụt tay không dám nhận, miệng ấp úng :
– Thưa…thưa…thầy….tiền này….là sao ạ ? Sao thầy lại…đưa tiền cho con…?
Thầy Lương mỉm cười :
– Ta đâu có cho chị, số tiền này ta nhờ chị đưa cho cô gái tên Mây, người làm phục vụ ở tiệm cơm của chị giúp ta. Còn tờ giấy này có kê 1 bài thuốc chữa bệnh đau đốt sống lưng, đem bài thuốc đến hiệu thuốc Bắc nói người ta bốc theo đúng liều lượng ta ghi trong giấy là được. Cắt lấy 10 thang, mỗi thang đun lấy 1 bát thuốc, uống vào buổi tối trước khi đi ngủ….Hết 10 thang bệnh sẽ hết…. Chị đưa tiền và bài thuốc này cho cô gái đó nói ta muốn trả ơn vì bữa cơm….
Chín vẫn không dám cầm tiền, Chín nói :
– Nhưng mà….bữa cơm hôm đó có đáng là bao đâu ạ…..Chỗ này nhiều quá so với phần cơm ở quán….
Thầy Lương đáp :
– Không nên đem tình cảm ra so sánh với tiền bạc, vật chất…..Riêng nghĩa cử cao đẹp cũng như tấm lòng lương thiện của cô gái đó đã đáng giá hơn cả ngàn lượng vàng rồi. Nhà chị cũng không cần thay ta đền đáp, phúc phần ta được hưởng, ta tự có cách báo hồi. Mong chị cầm lấy và giúp cho ta…
Chín nghe mà rưng rưng nước mắt, Chín không nghĩ trên đời này lại có người tốt đến mức quên cả bản thân để lo cho người khác như vậy cho tới khi được diện kiến thầy Lương.
Anh Sáu nhìn vợ gật đầu :
– Thầy đã nhờ thì chúng ta phải giúp, mình cầm lấy tiền và bài thuốc đi…..Thầy Lương, thầy quả là bậc tiên nhân, suy nghĩ cũng như sự độ lượng của thầy đã không còn như người bình thường chúng con nữa. Đội ơn thầy, những lời thầy căn dặn mấy ngày qua vợ chồng con nguyện khắc cốt, ghi tâm, lúc nào cũng xin nhớ trong đầu…
Vuốt chòm râu bạc, thầy Lương cười sảng khoái :
– Khà khà khà, đừng nghĩ ta cao siêu như vậy….Thần tiên gì chứ ? Ta cũng chỉ là 1 ông già lang thang, phiêu bạt nay đây mai đó mà thôi….Vẫn có lúc đói phải hạ cố đi xin từng bữa cơm…..Nhưng ta luôn mong mình có thể giúp được càng nhiều người càng tốt, cho dù đó có là người sống hay người đã khuất….Giúp người cũng chính là đang giúp bản thân ta….Khà khà khà….
Trời vẫn mưa, trong lúc vợ chồng Chín đang nói chuyện với thầy Lương thì hình như bên ngoài cổng có tiếng người gọi lớn :
– Cô Chín ơi……Cô Chín…..Cô có nhà không ? Cô Chín ơi……..Cô Chín…….