Chap 42 : Dị Thường….Người Chết Sống Lại…
Hào nhìn mẹ ngơ ngác, bà Hậu cũng lấy làm ngạc nhiên khi chính miệng bà Vân xác nhận ông Tới đã tỉnh dậy, lại còn khỏe mạnh đòi ăn cơm…..Trong khi đó trong thôn ai cũng bảo ông Tới sắp chết. Mà cần gì ai bảo, chính bà Hậu hồi tháng trước có sang thăm 1 lần, lúc đó tuy ông Tới chưa nằm liệt giường nhưng cũng chỉ có thể ngồi dựa lưng chứ không đi đứng được. Uống nước còn khó chứ nói gì đến ăn, ông Tới bị ung thư nên người cứ gầy rộc đi, ai cũng bảo chẳng sống được mấy ngày nữa, thế mà leo lắt cũng đã cả tháng trời. Mấy hôm trước đi chợ, bà Hậu nghe người ta bảo nhà bà Vân thuê người đào sẵn huyệt rồi, ông Tới bây giờ nằm chờ chết thôi….Hôm nay đến thăm, cũng gọi là nhìn mặt ông Tới lần cuối, ấy thế mà lại không phải vậy.
Suy với chả đoán chi bằng vào nhà xem…Hai mẹ con bà Hậu theo chân bà Vân đi vào trong nhà….Dẫn bà Hậu với Hào vào trong buồng ông Tới đang ở, tấm mành vừa vén lên, bà Hậu thấy trên giường đúng thật là ông Tới đang ngồi khoanh chân xếp bằng, tay cầm bát cơm, tay kia cầm đũa và như bị bỏ đói lâu ngày. Ngồi bên cạnh giường còn có Hiếu….Hiếu là con trai ông bà Vân – Tới, Hiếu hơn Hào 3 tuổi và đã lấy vợ, vợ Hiếu chính là Tuyết khi nãy ra mở cổng cho mẹ con bà Hậu. Nhà bà Vân còn 1 người nữa là cụ Cói, cụ Cói là mẹ chồng bà Vân, năm nay đã 72 tuổi, cụ bà vẫn khá khỏe mạnh, còn cụ ông đã qua đời từ 3 năm trước. Lúc này không thấy cụ Cói đâu cả.
Thấy mẹ con bà Hậu, Hiếu quay ra chào :
– Cô Hậu với em Hào đấy ạ…..
Đoạn Hiếu định đứng dậy nhường ghế cho bà Hậu nhưng bà Hậu xua tay, mắt nhìn chằm chằm ông Tới đang ăn cơm mà sửng sốt :
– Thôi, cháu cứ ngồi đi….Kệ cô, người nhà cả không cần khách sáo….Anh Tới, anh Tới ơi…..
Bà Hậu gọi nhưng ông Tới dường như không để ý mà cứ cắm mặt vào ăn, bà Vân vội nói :
– Cô Hậu thông cảm, ông ấy mải ăn, chẳng riêng gì cô đâu….Mẹ con tôi gọi cũng cứ kệ đấy, chỉ đòi ăn thôi…
Bà Vân nói với con dâu cùng con trai :
– Hai đứa ở lại đây xem bố ăn xong dọn giúp mẹ, mẹ với cô Hậu ra ngoài nói chuyện 1 chút….Mời cô ra bàn uống nước.
Hào cũng theo mẹ ra gian nhà ngoài, đặt túi đựng cân đường với hộp sữa lên bàn….Bà Hậu nói :
– Mẹ con em sang thăm anh nhà, có chút đồ chị cất đi tẩm bổ cho anh ấy….Gặp thầy, gặp thuốc ở đâu mà anh Tới tỉnh lại khỏe mạnh thể hả chị ?
Bà Vân rót nước mời khách, đoạn cười trả lời :
– Hì, nào có gặp được thầy với thuốc nào đâu cô…..Nhà tôi còn chuẩn bị hậu sự sẵn sàng rồi đấy. Ai dè vướng ngay cái vụ thằng Nhút, cũng mệt mỏi, đau đầu lắm….Nhất là khi các cụ trong thôn nói tạm thời không ai được chôn cất ngoài nghĩa địa. Mấy hôm nay cứ rối hết cả lên, vợ chồng thằng Hiếu còn đang tính nếu thôn không cho chôn thì chỉ còn cách đem đi thiêu thôi cô ạ…..Ấy vậy mà khi nãy đột nhiên ông ấy ngồi dậy, cứ gọi tên mẹ chồng tôi…..Xong còn chỉ mặt tôi quát tháo, chửi sao không nấu cơm. Còn đòi ăn món này, món nọ, thế nên tôi phải chạy ra chợ mua đồ nấu cơm vừa xong thì mẹ con cô đến…
Hào lẩm bẩm :
– Một người ốm nằm liệt giường cả tháng, nước uống còn khó khăn, chỉ chờ chết mà đột nhiên tỉnh dậy đòi ăn cơm, mà còn ăn khỏe…..Không nhìn tận mắt thì đúng là không thể nào tin nổi.
Bà Vân nói :
– Thì thế, nhưng cốt sao ông ấy khỏe lại là mừng rồi…..Có khi cũng nhờ bác đi cúng đúng cửa thầy nên trời phật phù hộ đấy.
Đang nói chuyện thì trong buồng, ông Tới quát ầm lên gọi tên bà Vân :
– Con Vân đâu, lấy cho tao cốc nước…..
Bà Vân vội rót nước vào cốc nhựa rồi tất bật đi vào trong buồng, Hào với bà Hậu cũng tò mò đi theo xem…..Ngồi trên giường, ông Tới đã ăn sạch hết tất cả mọi thứ, chẳng hiểu sao nhìn ông Tới, Hào lại thấy rờn rợn….Có thể là vì ngoại hình, ốm nặng khá lâu, ông Tới bây giờ gầy chỉ còn da bọc xương, mắt trũng sâu, hốc hác, da tái mét, nhợt nhạt chẳng có chút sức sống nào.
Hào thấy ông Tới chỉ mặt Hiếu cùng Tuyết chửi :
– Hai đứa ranh con này…..Lấy cho tao cái bát điếu…Bọn mất dạy.
Hiếu ấp úng :
– Bố, trước giờ bố có hút thuốc lào bao giờ đâu mà đòi bát điếu…..Mà sao bố lại chửi chúng con…..
Ông Tới trợn mắt :
– Tiên sư lũ ranh con, dám cãi cả ông à ? Châm cho tao điếu thuốc….
Bà Vân nói nhỏ với con :
– Bố mày mới ốm dậy, tâm tính chắc chưa ổn định….Kệ bố đi con, chiều ông ấy 1 tí….
Hiếu móc túi lấy ra bao thuốc rồi châm 1 điếu đưa cho ông Tới…..Cầm điếu thuốc trên tay, ông Tới rít đúng 3 hơi hết điếu thuốc trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Hút xong điếu thuốc, ông Tới nằm xuống, tự kéo chăn ngủ ngáy khò khò…
Bà Vân tay bê mâm bát, miệng thì thào :
– Thôi, mọi người ra ngoài cho ông ấy nằm….
Chuyện thật mà cứ như đùa, nếu không phải trước đó ông Tới ốm liệt giường thì hôm nay nhìn ông Tới chẳng ai dám bảo ông ấy sắp chết…..Quát tháo, mắng chửi vợ con, ăn uống khỏe hơn cả người bình thường.
Vợ chồng Hiếu ngồi nói chuyện với Hào ở bàn uống nước, bà Vân bê mâm bát đi rửa, bà Hậu ngó nghiêng trong nhà sớm giờ không thấy cụ Cói đâu…..Bà Hậu hỏi Hiếu :
– Mà Hiếu này, cụ bà đâu rồi ? Mẹ con cô chào cụ 1 câu rồi cũng về luôn đây….Đến nhà thăm thấy bố cháu khỏe lại như vậy cô cũng mừng…
Hiếu nghe vậy thì đứng dậy chỉ tay về phía căn buồng cuối nhà :
– Bà cháu ở trong buồng đấy cô ạ….Để cháu đưa cô đi. Từ lúc bố cháu tỉnh lại, bà cháu vào nhìn mặt một lúc xong đòi về buồng luôn..
Hiếu dẫn bà Hậu đến buồng cụ Cói, ngó vào trong thấy cụ Cói ngồi thu lu trên cái chõng tre trong góc buồng…..Thấy lạ, Hiếu vội chạy lại hỏi :
– Bà…bà ơi, bà sao thế ? Cháu tưởng bà ngủ rồi cơ….Sao lại ngồi đây ?
Hiếu thấy bà nội đang run lên cầm cập, cầm tay bà mà hai bàn tay lạnh toát, đột nhiên, cụ Cói nắm chặt lấy tay Hiếu, miệng móm mém, vừa run, cụ Cói vừa nói những lời đầy khó hiểu :
– Không…phải…đâu…..Không phải….đâu….
Hiếu hỏi bà nội :
– Không phải cái gì hả bà ? Sao người bà lạnh thế, để cháu lấy chăn đắp cho bà….
Hiếu định đứng dậy với tay lấy chăn nhưng cụ Cói nhất mực nắm tay cháu trai kéo giật lại….Thì thào, cụ Cói tiếp tục nói :
– Đấy không phải….thằng Tới…..Không phải bố cháu đâu……Là ông Ngọ….Ông Ngọ đấy….
Bà Hậu nghe loáng thoáng thấy cụ Cói nhắc đến tên Ngọ, mà Ngọ chính là tên cụ ông, chồng cụ Cói, là bố của ông Tới.
Bà Hậu hỏi Hiếu :
– Sao đột nhiên cụ bà lại nhắc đến cụ ông vậy hả Hiếu ?
Hiếu nuốt nước bọt, nổi cả gai ốc khi nghe bà nội nhắc đến tên ông nội……Lúc bấy giờ Hiếu mới nhớ ra cái cách chửi bới, gọi mẹ mình là con nọ con kia, có sở thích hút thuốc lào là những thứ mà lúc còn sống ông nội Hiếu hay cáu bẳn mỗi khi bực tức trong người….Còn chưa kịp trả lời câu hỏi của bà Hậu thì bên ngoài cửa buồng, Hào gọi :
– Mẹ ơi, xong chưa….Về thôi, ở nhà có mỗi mình cái Huyên….
Bà Hậu ậm ờ :
– Ừ…ừ…..thế thôi, con chào cụ con về…..Con về cụ nhé.
Cụ Cói vẫn nắm chặt tay Hiếu, mắt nhìn láo liêng, miệng nhắc đi nhắc lại đúng 1 câu :
– Là ông Ngọ……Ông Ngọ đấy…..Ông ấy….về bắt….bà đấy…cháu…ơi…..Hư…hư…hư……Hư…hư….hư…..