Chap 44 : Huyệt Mộ Tử Thần…
Ông Kha chạy vội ra ngoài sân đình, các cụ già chân chậm nên bước theo sau…..Từ bên ngoài, Hào chạy xộc vào mái hiên trước cửa đình, người ướt đẫm nước mưa, dép chiếc còn chiếc mất, mặt mũi thất thần, nhìn thấy ông Kha, nhìn thấy các cụ, Hào khua tay nói :
– Bác Kha….các….cụ ơi…..có…có chuyện rồi….Hộc…hộc…hộc…
Vừa nói Hào vừa thở dốc, ông Kha hỏi :
– Thằng Hào, vừa lúc nãy thấy mày với mẹ mày chở nhau về rồi cơ mà….? Sao giờ lại ở đây…..Mà có chuyện gì, nhìn mặt mũi như ma đuổi thế kia ?
Hào gạt đi nước mưa đang chảy từ trên tóc xuống mắt, lấy lại bình tĩnh Hào trả lời câu hỏi của ông Kha :
– Còn…hơn cả ma…đuổi ấy…..Ngoài….ngoài…nghĩa…địa lại có…người chết rồi…
“ Ùng…..Ùng “
Tiếng sấm vang động khiến cụ Đồng cùng những cụ khác giật mình đưa mắt nhìn nhau, ông Kha còn bàng hoàng hơn trước những lời mà Hào vừa nói…
Mắt mở to, miệng há hốc, ông Kha lắp bắp hỏi lại :
– Hào….mày…vừa nói…gì ?
Hào nhắc lại thật chậm từng từ một :
– NGOÀI….NGHĨA….ĐỊA….LẠI….CÓ….NGƯỜI….CHẾT…
– Ai ? Ai chết ? Sao lại chết ? – Ông Kha gặng hỏi.
Không chỉ ông Kha mà các cụ bô lão trong làng cũng đang nín thở chờ đợi câu trả lời của Hào…..Hào nuốt nước bọt lắc đầu :
– Ai chết thì cháu không biết…..Còn tại sao chết thì chết giống như thằng Nhút bác ạ…..Chết dưới cái huyệt nhà bà Vân…..
Cụ Đồng rùng mình, nghe Hào nói xong mà da gà da vịt nổi lên rần rần, miệng móm mém, cụ Đồng hỏi :
– Sao lại không biết là ai ? Chúng tao đã bảo không được bén mảng ra ngoài đó rồi cơ mà ? Chúng…chúng mày không nghe lời các cụ gì cả….
Hào vội thanh minh :
– Không, cháu có ra đấy đâu…..Cháu nghe người ta kể thôi…..Trên đường về nhà, cháu với mẹ cháu thấy có mấy người túm năm tụm ba ở ngay đoạn gần nhà cháu…..Ghé vào xem thì thấy thằng Lân nằm ở vệ đường, có cả ông Thìn bố nó với ông Tảo, ông Nhành ở đó….Thằng Lân không biết bị ai đánh vỡ cả đầu, máu chảy bê bết…mọi người đưa nó về nhà cháu, lúc sau nó tỉnh lại hỏi ra mới biết lúc trời đổ mưa, nó đi gọi bố nó bên nhà ông Nhành, đi đến đoạn đầu thôn thì thấy 1 người lạ mặt, bộ dạng thất thểu đi về phía cây cầu bắc qua mương đi sang bên kia nghĩa địa. Thằng Lân mới đuổi theo ngăn lại, không cho sang bên kia cầu vì trong thôn các cụ đã dặn cấm bà con bén mảng ra đó……Thế là nó bị gã kia đánh vỡ đầu nằm gục trên cầu luôn….May sao đội ông Thìn, ông Tảo, ông Nhành ăn nhậu xong đi về qua thấy mới tá hỏa cõng nó về. Đến chỗ gần nhà cháu do mấy ông ấy say rượu nên làm ngã thằng Lân….Mẹ con cháu đưa nó vào nhà xức thuốc, băng bó lúc sau nó mới tỉnh lại…..Nó kể nó bị 1 gã lạ mặt, không phải người thôn ta đánh…..Bố nó hỏi thằng đó đâu nó bảo gã ấy chắc đã đi sang bên kia nghĩa địa…..Ông Thìn tức quá còn chạy xuống bếp nhà cháu lấy con dao rựa chạy xộc đi tìm, có cả ông Nhành đi theo…..Ực…
Nói 1 tràng dài, Hào mệt quá tạm dừng lại để thở…..Ông Kha cau mày :
– Rồi sao nữa ?
Hào tiếp :
– Lúc sau cháu thấy ông Thìn với ông Nhành quay về…..Mặt mũi tái mét, ông nào ông đấy tay chân run cầm cập……Hỏi ra thì 2 ông ấy nói bên…bên dưới….cái huyệt…nhà bà Vân…..lại có người chết……Theo như lời ông Thìn tả, người nằm dưới huyệt mặc cái áo màu nâu sẫm, chết trong tư thế nằm ngửa, mặt hướng lên trời, độ đâu đó chừng 50 tuổi…..Người này không phải người trong thôn mình, chưa từng thấy trước đây……Mấy ông ấy bảo phải đi báo lại cho bác, thế nên cháu mới vội đạp xe rơi cả dép đến đây……Bác Kha, bác đến đó xem nhanh….đi….
Ông Kha giật mình, bao nhiêu năm làm trưởng thôn, chưa lúc nào ông Kha thấy vừa sợ mà vừa áp lực khủng khiếp như mấy ngày gần đây. Những chuyện kỳ dị cứ thế xảy ra liên tục và dồn dập. Hết người này chết đến người kia chết, người trong thôn chết xong giờ lại tới người nơi khác…..Kinh hãi nhất là khi chẳng hiểu vì lý do gì mà mấy người này cứ nhằm vào cái huyệt nhà bà Vân mà chết.
– Bác Kha, đi thôi….- Hào giục.
Cụ Đồng nói :
– Đi, đi ra nghĩa địa xem sao…..Tôi cũng đi, phải đến tận nơi xem thế nào…
Ông Kha đáp :
– Trời đang mưa, đường lại trơn trượt…..Các cụ đi lại khó khăn, hay là giờ các cụ cứ ở lại đây, con với thằng Hào đến đó trước, có gì con báo lại với các cụ sau…..Chuyện gì đang xảy ra với thôn Phượng Bãi thế này hả trời ơi ? Hào, mày đèo bác đi…..Mau…mau lên….
Lên xe đạp, Hào đèo ông Kha về nhà mình……Về đến nơi đã thấy ông Thìn, ông Nhành, ông Tảo thấp thỏm bên ngoài hiên nhà ngóng ra, ngóng vào…..Bước vội vào trong, ông Kha hỏi :
– Thằng Lân đâu ? Nó không sao chứ ?
Lân đang ngồi ở ghế vội đứng dậy đáp :
– Bác Kha, cháu đây ạ…..Cháu…không sao ?
Ông Kha quay sang hỏi ông Thìn :
– Có…có đúng là ngoài nghĩa địa lại có người….chết không ?
Ông Thìn gật đầu, miệng ấp úng :
– Đúng….bác ạ……Bác Kha ơi, không….không phải tôi…giết người đâu……Lúc nghe thằng Lân nói bị người lạ đánh, tên này đang đi sang bên kia nghĩa địa…..tôi…tôi có nóng giận mà cầm dao đi tìm……Nhưng…..không phải tôi giết hắn đâu….Đây….đây, có nhà Nhành làm chứng…..Khi chúng tôi đến thì đã thấy hắn….hắn..ta nằm….chết bên dưới…huyệt mộ rồi….
Ông Nhành vội gật đầu :
– Chính…xác là thế…..bác Kha ạ…..Bọn…bọn tôi chưa có làm gì cả……Còn chẳng biết hắn là ai……
Ông Kha trấn an mọi người :
– Được rồi, bình tĩnh lại…..Giờ thế này, nhà Tảo đi báo cho dân phòng, nói họ đi trình báo với công an xã……Để công an cho người xuống đây…..Còn nhà Nhành, nhà Thìn đi với tôi ra nghĩa địa…..Tại sao lại cứ phải là nghĩa địa thôn Phượng Bãi với đúng cái huyệt nhà bà Vân cơ chứ ?
Đoạn ông Kha nhìn Hào :
– Thằng Hào có đi với các bác không ?
Hào lắc đầu, xua tay, rên rỉ :
– Hư…hư….cháu…cháu cảm lạnh…rồi…..Tự nhiên thấy lạnh quá……Cháu….không đi…đâu….
Bà Hậu nói đỡ cho con trai :
– Nó mới ốm dậy, hôm nay còn dầm mưa……Với nữa, trước giờ nó nhát…..Thôi, tốt nhất mấy chuyện này các bác người lớn ra đó xem…..Chứ tôi cũng không cho nó đi đâu. Gì chứ mới nghe thôi đã rùng hết cả mình……Mới có 2-3 ngày mà mấy người chết, trong đó 2 người chết cùng 1 chỗ…..Chuyện này quá kinh dị rồi….Mấy bác đi đi…
Bà Hậu vừa nói vừa như đuổi khéo, lời bà Hậu nói không sai…..Mới ngày hôm qua đưa được xác thằng Nhút lên khỏi cái huyệt thì hôm nay lại đã có người tiếp tục chết ở đó. Người không tin chuyện tâm linh, ma quỷ thì giờ cũng phải kinh hồn bạt vía…..Nói gì ai, bản thân ông Kha cùng ông Thìn, ông Nhành đang sợ đến tái cả mặt.
Thân làm trưởng thôn, không đi xem thì ai đi……Hai ông kia cũng có chút liên quan bởi là người phát hiện xác chết, lại còn cầm dao đi tìm người nên giờ bắt buộc phải theo chứ giờ thẳng căng mà nói chỉ cần nhắc đến nghĩa địa với cái huyệt nhà bà Vân có các thêm vàng cũng chẳng ai đủ can đảm mà mò tới.
Sau cơn mưa rào thì thời tiết cũng bắt đầu có dấu hiệu tạnh ráo nhưng bầu trời vẫn còn âm u, nhất là khi ra đến nghĩa địa, mọi thứ còn rùng rợn hơn nhiều…..Tiếng lá cây xào xạc, tiếng bước chân trên đoạn đường đất nhơ nhớp bùn đất, thi thoảng có cơn gió lạnh thổi qua khiến ông Kha buốt cả sống lưng lẫn 2 bên thái dương.
– Sắp….sắp tới…rồi…..Ở…ở kia….- Ông Thìn chỉ tay về phía trước khi ba người còn cách cái huyệt nhà bà Vân độ vài mét.
– Lúc nãy sợ quá….nên tôi có làm rơi con dao rựa…..Nhưng bác Kha…bác phải tin tôi…..Tôi không phải kẻ giết người…..- Ông Thìn ra sức thanh minh.
Đến gần huyệt mộ, ông Thìn ngó nghiêng tìm con dao rựa nhưng không thấy đâu cả…..
– Sao…thế nhỉ ? Rõ ràng lúc đó con dao ở đây mà……? Đâu mất rồi ?
“ Vù….ù…..ù…vù…..vù…..”
Gió thổi nơi nghĩa địa hoang vu, lạnh lẽo……Đứng bên trên huyệt mộ nhìn xuống, ông Kha sững sờ bởi đúng là bên dưới huyệt có 1 xác chết đang nằm với tư thế ngửa bụng lên trời…..Ông Kha nói :
– Không cần tìm nữa đâu…..Con dao rựa rơi xuống bên dưới huyệt rồi……Người này là ai ? Tại…sao lại….chết ở đây ?