Chap 45 : Hiện Tượng Dị Thường….
Phố huyện, nhà Chín béo…..Sau khi dùng bữa cơm với gia đình Chín, nghỉ ngơi uống chén trà, lúc này cũng đã qua 12h trưa….Bên ngoài trời tạnh ráo, mới mưa xong nên không khí mát mẻ, thoáng đãng, dễ chịu vô cùng. Thầy Lương nhìn vợ chồng Chín mỉm cười nói :
– Cơm cũng đã ăn, nước cũng đã uống, những gì cần làm cũng đã làm, những gì cần nhờ mong anh chị giúp ta lo liệu…..Còn bây giờ, ta phải đi đây.
Vợ chồng Chín béo cũng biết đã đến lúc phải từ biệt thầy Lương….Chín rưng rưng nước mắt :
– Dạ, thầy yên tâm…..Những gì thầy đã giúp đỡ gia đình con, chúng con không bao giờ quên….Việc thầy nhờ, con chắc chắn sẽ lo liệu chu toàn…..Gia đình con thật quá phúc đức khi được gặp thầy….
Anh Sáu cũng bịn rịn, 2 ngày qua kể từ khi tỉnh lại, anh Sáu giống như người vừa được sinh ra thêm 1 lần nữa. Được gặp gỡ, được nói chuyện, tâm sự với thầy Lương thực sự cuộc đời anh Sáu đã thay đổi. Vợ anh nói không sai, đúng là gia tiên phải để lại phúc đức vô cùng lớn mới giúp anh có cơ hội được thầy Lương ra tay cứu mạng. Ở cùng 1 bậc cao minh, bao dung, nhân hậu như thầy Lương không chỉ riêng vợ chồng Chín béo mà tất cả những người từng có cơ duyên gặp gỡ, tiếp xúc với thầy đều tiếc nuối, không nỡ xa rời lúc chia tay.
– Thầy, liệu rằng sau này gia đình con có còn được gặp lại thầy nữa không ? – Anh Sáu hỏi trong nghẹn ngào.
Thầy Lương khẽ cười đáp :
– Như ta đã nói, người đến, người lại đi…..Chỉ có cơ duyên là ở lại, chặng đường phía trước của ta không biết ngày mai sẽ ra sao…Cũng chẳng biết đến khi nào kết thúc, chỉ có thể nói “ Có duyên sẽ gặp lại “. Nhưng dù gặp hay không gặp, chỉ cần mọi người nhớ đến ta, ta nhớ đến mọi người thì cách xa nghìn dặm cũng như gần ngay trước mắt. Anh chị phải vui lên mới đúng chứ ? Đừng làm bộ mặt sầu bi ấy khiến ta cảm thấy khó xử…..
Vợ chồng Chín nhìn nhau rồi cùng gật đầu mỉm cười, Chín lau vội đi giọt nước mắt đang lăn trên gò má, đoạn nói :
– Dạ…vâng….hic, thầy dạy chí phải…..Ai lại đi khóc vào lúc này chứ ? Hì…hì hì….
Nhìn Chín cười như mếu khiến anh Sáu với thầy Lương cũng phải bật cười….Thấy vậy, Chín ngượng đỏ cả mặt, anh Sáu được dịp càng cười to, Chín véo tay chồng :
– Nào, có thôi đi không ? Muốn ăn đòn hả ?
– Ái…ái….Đau….đau…..véo….mạnh tay thế ? Ái….da…- Anh Sáu nhăn nhó kêu oai oái.
Nhìn vợ chồng Chín – Sáu, thầy Lương gật đầu ra chiều yên tâm….Đeo cái tay nải lên vai, thầy Lương bước ra khỏi nhà, vợ chồng Chín cũng đi theo tiễn thầy ra tới tận cổng…..Cả 2 muốn tiễn chân thầy thêm 1 đoạn đường nhưng thầy Lương khẽ cười :
– Được rồi, đến đây thôi…..Hai người vào nhà đi, cảm ơn gia đình đã cho ta tá túc mấy ngày qua. Ta đi đây….
Thầy Lương quay lưng bước về con đường phía trước, vợ chồng Chín đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của thầy dần khuất xa cho đến khi không còn thấy nữa….Cả 2 vợ chồng chẳng ai bảo ai, họ lặng lẽ chắp tay, cúi đầu cảm tạ thầy Lương :
“ Thầy Lương, bảo trọng “
[…….]1h chiều, tại nghĩa địa thôn Phượng Bãi……Lúc này tập trung khá đông người, nào là dân phòng, nào công an cùng một số bà con hiếu kỳ mò ra nghĩa địa khi nghe tin lại có thêm 1 người chết ngoài đó. Mưa đã tạnh nhưng trời đất vẫn còn âm u….Tuy cùng chết bên dưới cái huyệt nhà bà Vân, thế nhưng khác với thằng Nhút, người đàn ông lạ mặt chừng 50 tuổi kia được đưa lên khỏi huyệt mộ 1 cách dễ dàng với sự trợ giúp từ phía dân phòng và các đồng chí công an xã……Họ căng dây quanh khu vực huyệt mộ ngăn không cho bà con dân thôn vào quá gần.
Sau khi đưa xác lên, công an bắt đầu kiểm tra thi thể nạn nhân…..Ông Thìn và ông Nhành tạm thời bị giữ lại bởi 2 ông là người phát hiện ra xác chết đầu tiên, bên cạnh đó còn có tình tiết con dao rựa rơi bên dưới huyệt mộ và người cầm dao ra nghĩa địa chính là ông Thìn.
Lúc này có 1 người mặc cảnh phục, còn khá trẻ nhưng đã đeo quân hàm thượng úy bước nhanh vào trong khu vực hiện trường. Khi người này đến, mấy anh công an xã đều giơ tay chào..
– Xin lỗi mọi người, tôi vừa về tới thì được anh em báo có chuyện ở thôn Phượng Bãi….Tình hình thế nào ? – Đại úy Mạnh, trưởng công an xã Phụng Châu hỏi.
– Báo cáo thủ trưởng, qua khám nghiệm sơ bộ thì thi thể nạn nhân không có bất kỳ 1 vết thương nào, không có dấu vết của va đập hay xô xát. – Đồng chí Điền trả lời.
Mạnh nhíu mày hỏi lại :
– Vậy nguyên nhân dẫn đến tử vong là gì ?
Điền trả lời :
– Cơ thể nạn nhân tím ngắt, ngón tay co quắp, miệng há, mắt trợn ngược….Là những biểu hiện của việc bị ngạt nước, có dấu hiệu như bị động kinh, co giật bởi thiếu oxy…..Nhưng lạ ở chỗ, nạn nhân chết trong tư thế nằm ngửa, trong miệng cũng không thấy có dị vật hay bùn đất. Có…có chuyện này tôi muốn nói với anh….
Mạnh hỏi :
– Chuyện gì vậy ?
Điền tiếp :
– Theo như thông tin của người dân thì cách đây 2 ngày cũng có 1 cậu nhóc chết bên dưới huyệt mộ này…..Nguyên nhân là do cậu nhóc đó đi soi ếch ở đây vào lúc đêm, ngã xuống huyệt mộ với tư thế nằm úp và tử vong do ngạt nước. Ngày hôm qua dân thôn mới đưa được xác cậu nhóc đó lên để chôn cất…..Hôm nay nạn nhân lại chết đúng huyệt mộ đó. Chuyện…chuyện này….không….đơn giản…chỉ là….
Điền chưa nói hết câu thì Mạnh đã gạt đi :
– Đừng suy diễn linh tinh khiến bà con hoang mang…..Có phát hiện được gì khác không ? Giấy tờ tùy thân chẳng hạn…
Điền gật đầu trả lời :
– Dạ có, trong người nạn nhân có 1 chiếc ví da màu đen….Bên trong ví có chút tiền và 1 chứng minh nhân dân…..Người này tên Đỗ Hữu Lâm, sinh năm 1957, nơi đăng ký hộ khẩu thường trú Tốt Động, Chương Mỹ, Hà Nội….Tôi đã cho người đi xác minh nhân thân, sẽ có kết quả sớm thôi. Sau khi chụp ảnh hiện trường, có lẽ chúng ta nên đưa thi thể nạn nhân về trụ sở công an xã chờ người nhà nạn nhân đến nhận…
Mạnh nói :
– Như vậy cũng được, tránh để bà con ở đây thêm phần kinh sợ…..Tuy nhiên, tôi cần phải xem lại hiện trường nơi nạn nhân tử vong thêm 1 lần nữa. Mấy người dân có liên quan đang ở đâu ?
Điền chỉ tay :
– Dạ, ở đằng kia….Hai người phát hiện ra thi thể nạn nhân đang được người của mình lấy lời khai. Căn cứ vào những gì thu thập được thì họ không phải hung thủ. Nhưng dù gì vẫn phải điều tra thêm…
Mạnh gật đầu :
– Được rồi, trước mắt cứ để họ về, lưu ý với họ không được đi đâu rời khỏi thôn Phượng Bãi trong thời gian này cho đến khi có kết quả chính thức từ việc khám nghiệm tử thi về nguyên nhân dẫn đến tử vong. Tôi muốn nói chuyện với trưởng thôn Phượng Bãi một chút, lát đồng chí đưa vị trưởng thôn đó đến chỗ huyệt mộ gặp tôi.
Điền gật đầu rồi đi thực hiện theo chỉ thị của cấp trên…..Mạnh tiến về phía huyệt mộ, thực sự vụ việc này khiến Mạnh vô cùng bối rối cũng như hoang mang khi tất cả những bằng chứng, lời khai cũng như thông tin cá nhân của nạn nhân mà phía công an thu thập được đều chẳng có chút liên quan gì đến việc ông Đỗ Hữu Lâm chết một cách khó hiểu bên dưới huyệt mộ trong nghĩa địa của thôn Phượng Bãi……Một loạt câu hỏi được Mạnh đặt ra mà chưa có lời giải đáp thỏa đáng.
Đầu tiên là tại sao 1 người đăng ký thường trú trên tận huyện lỵ lại mò ra nghĩa địa thôn Phượng Bãi…..Một nơi cách xa nhau hơn chục cây số để rồi tử vong ngay bên dưới huyệt mộ mới 2 ngày trước cũng có người chết. Là một chiến sĩ công an trẻ, năm nay chỉ vừa 33 tuổi đã được bổ nhiệm về làm trưởng công an xã Phụng Châu….Mạnh không tin vào chuyện ma quỷ, thế nhưng lần này Mạnh chưa thể lý giải nổi những gì đang diễn ra tại đây.
– Báo cáo đồng chí trưởng công an xã, tôi là Kha, trưởng thôn Phượng Bãi…..- Ông Kha tiến lại gần Mạnh khẽ nói.
Mạnh quay lại, đưa tay bắt tay ông Kha, đoạn đáp :
– Chào bác Kha, tôi là đại úy Lê Văn Mạnh, trưởng công an xã Phụng Châu…..Tôi có mấy vấn đề cần trao đổi với bác….Mong bác giúp đỡ…
Ông Kha khúm núm gật đầu, Mạnh mỉm cười :
– Kìa, bác Kha, bác không cần lo lắng vậy đâu…..Cứ coi như đây chỉ là cuộc nói chuyện, trao đổi thông thường. Bác cứ thoải mái đi ạ…
– Vâng, đồng chí muốn…hỏi gì…xin cứ…hỏi…- Ông Kha đáp…
Mạnh còn chưa kịp nói tiếp thì ở phía tấm bạt được căng ra khi nãy để phòng khi trời mưa có chỗ che, cũng là nơi dân phòng cùng Điền đang khiêng thi thể ông Lâm lên cáng cứu thương, chuẩn bị đưa ra khỏi khu vực nghĩa địa có tiếng hét thất thanh :
– Á….Á…..Á……..
Đứng từ chỗ huyệt mộ, Mạnh thấy 1 dân phòng đang khiêng 1 đầu cáng bất ngờ thả tay khiến cho thi thể ông Lâm rơi xuống đất.
“ BỊCH “
Khi xác ông Lâm rơi khỏi cáng, không chỉ dân phòng mà ngay cả công an xã cũng bỏ chạy tán loạn……Người duy nhất còn đứng ở đó là đồng chí Điền, thuộc cấp của Mạnh.
Lúc này Điền cũng đang hướng mắt nhìn về phía Mạnh, mặt mũi tái mét, Điền chỉ tay vào xác ông Lâm, miệng ú ớ :
– Thủ….thủ trưởng……Ông….ta…vẫn….còn…sống…….
Các bạn đang nghe đọc truyện tại Kênh Sách Nói chấm Com