Chap 47 : “ Tử Trầm Sơn “
3h30 phút chiều tại trụ sở công an xã Phụng Châu, đội của Mạnh vừa quay về trụ sở công an xã cách đây chừng 30 phút. Sau khi chụp lại rất nhiều những bức ảnh hiện trường, đem về cả 1 số những mẫu vật thu thập được từ nghĩa địa…..Lúc này, đại úy Mạnh đang viết báo cáo về toàn bộ sự việc diễn ra tại thôn Phượng Bãi.
“ Cộc..Cộc “
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Mạnh nói :
– Vào đi…
Bước vào trong là Điền, mặc dù đã về tới trụ sở công an nhưng nhìn sắc mặt của Điền vẫn rất hoang mang, hiện rõ nỗi sợ hãi sau khi tận mắt chứng kiến những chuyện kỳ dị ở nghĩa địa đầu giờ chiều hôm nay.
Điền ấp úng :
– Thủ trưởng, vợ ông Lâm đã đến nhận xác chồng….Bà ấy muốn đưa thi thể ông Lâm về nhà ngay. Hiện đang làm thủ tục…
Mạnh gật đầu :
– Cậu xem hỗ trợ gia đình họ trong việc hoàn tất thủ tục và đưa thi thể về nhà….Điền này, đã bao giờ cậu chứng kiến 1 cái chết kỳ quái như vậy chưa ?
Điền nuốt nước bọt, khẽ lắc đầu đáp :
– Dạ chưa, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy….Cái…cái chết của ông Lâm đó không bình thường 1 chút nào….Thủ trưởng, tôi biết thủ trưởng là 1 người rất tài giỏi và mạnh mẽ, thủ trưởng là dân thành phố nên không tin vào mấy chuyện tâm linh, ma quỷ…..Thế nhưng thực sự có những thứ xảy ra mình không tin không được. Nhất là vụ này, không….phải tự nhiên mà ông Lâm lại chết ở đó đâu….
Mạnh nhíu mày :
– Cậu nói vậy là sao ? Cậu biết thêm điều gì à ?
Điền trả lời :
– Khi nãy tôi có nói chuyện với vợ ông Lâm…..Bà ấy cũng rất sợ hãi, luôn miệng nói chồng mình bị quỷ ám, rồi thì là cái chết của ông Lâm đã được dự báo từ trước….Lúc ở nghĩa địa, sếp cũng thấy tay trưởng thôn sợ đến mức nào khi nói thôn Phượng Bãi đang bị nguyền rủa rồi đó……Chưa….biết chừng….cả chúng ta….cũng….
– Điền, tôi biết cậu đang hoảng loạn, cả tôi cũng vậy….Đúng là chứng kiến những gì xảy ra hôm nay bất kể ai trong chúng ta đều có chung 1 nỗi sợ. Thế nhưng không thể vì thế mà ta để nỗi sợ lấn át lý trí…..Chúng ta là công an, là những người có trách nhiệm bảo vệ người dân. Bà con đang sợ hãi, nếu ngay cả chúng ta cũng sợ thì họ biết trông cậy vào ai…..Tôi hiểu những gì cậu muốn nói, tôi sẽ lưu ý….Tôi muốn nói chuyện qua với vợ ông Lâm. – Mạnh đứng dậy .
Bước qua người Điền, Mạnh vỗ vai Điền trấn an :
– Ma quỷ thì sao chứ ? Chỉ cần hại chết người thì dù có là ma quỷ tôi cũng sẽ truy tìm đến cùng….Và tôi không thể làm điều này 1 mình, tôi cần cậu….Chính vì vậy hãy vượt qua nỗi sợ của chính bản thân….Vì rất có thể, sắp tới đây chúng ta còn phải đối mặt với những thứ còn đáng sợ hơn thế rất nhiều…
Điền sững sờ trước câu nói của Mạnh, Điền ấp úng :
– Truy….tìm…cả ma…quỷ…? Thủ….thủ trưởng…..anh nói thật sao ?
Mạnh nhoẻn miệng cười :
– Đúng vậy, tôi bắt đầu có hứng thú với chuyện này rồi…..Xưa nay chúng ta chỉ nghe thấy thầy pháp, thầy bùa bắt ma…..Nếu trên đời này có ma quỷ thật thì tôi cũng muốn thử 1 lần bắt chúng. Cậu có dám thử không ? Khì khì khì….
Điền nghe xong tự nhiên thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, những lời Mạnh nói ra cùng biểu cảm cứng rắn, cương quyết đầy mạnh mẽ và tự tin thực sự gây ấn tượng mạnh đối với Điền…..Có 1 cấp trên như vậy nếu như Điền còn sợ hãi há chẳng phải rất mất mặt hay sao ?
Tự ái lẫn tự trọng dâng cao, Điền siết chặt 2 bàn tay trả lời vị đại úy :
– Sợ gì mà không dám…..Thủ trưởng, tôi sẽ theo thủ trưởng….
Mạnh mỉm cười :
– Tốt, phải vậy chứ…..Đi thôi….
[……….]Cách thôn Phượng Bãi khoảng chừng 3 dặm có 1 ngọn núi tên là Tử Trầm Sơn ( Núi Trầm ). Trên đường đi về xã Phụng Châu, trong lúc hỏi thăm bà con, thầy Lương được biết trên Tử Trầm Sơn có 1 quần thể các ngôi chùa cổ được xây dựng từ năm Cảnh Trị thứ 7 ( 1669 ). Thầy Lương là như vậy, trên con đường hành thiện của mình, với tâm thế của 1 người làm công việc bốc mộ, an ủi linh hồn người đã khuất, nơi nào thầy Lương đi qua mà có chùa, nhất là những ngôi chùa cổ có niên đại từ xa xưa, thầy Lương nhất định phải đến, trước là để vãn cảnh, sau là để công quả, góp 1 phần công đức cho chùa và cũng là giúp cho lòng thầy được thanh thản…..Bởi chỉ có nơi chùa chiền thanh tịnh mới khiến cho thầy Lương cởi nhẹ bớt gánh âu lo sâu tận trong thâm tâm để tiếp tục bước trên con đường trả nghiệp.
Tử Trầm Sơn thực sự là 1 nơi thắng cảnh hữu tình, Tử Trầm Sơn được bao quanh bởi những núi nhỏ là núi Đồng Lư, núi Ninh Sơn và núi Tiên Lữ. Đường lên núi có phần khó khăn khi trời đã tắt nắng, cộng thêm hôm nay mưa thế nên đoạn đường với những vách đá cheo leo, dựng đứng vốn dĩ đã khó đi thì nay lại càng hiểm trở hơn bao giờ hết. Tuy nhiên chính vì địa hình toàn vách đá, núi đá bao quanh mà cảnh sắc của Tử Trầm Sơn mới trở nên đa dạng và hùng vĩ đến như vậy.
Bước chân không ngừng nghỉ, thầy Lương đi qua những khối đá có màu trắng xám nằm rải rác khắp nơi. Càng leo lên cao càng thấy được vẻ đẹp của thiên nhiên kỳ vĩ, hoang sơ khác biệt hoàn toàn với nơi phố huyện…..Đứng trên Tử Trầm Sơn, thầy Lương chợt nhớ đến núi U Bò, nhớ đến Núi Đá Xám, nhớ Làng Trúc……Và còn 1 nơi nữa nhưng chẳng hiểu sao những ký ức về nơi này mỗi khi thầy Lương nghĩ tới đều rất mơ hồ, hỗn loạn….
– Bạch….Hạc…..Sơn…..Là….ở đâu….? Đầu….ta đau…..quá…..
Thầy Lương đưa tay lên ôm đầu, cứ mỗi lần cố gắng nhớ và sắp xếp lại phần ký ức trong khoảng thời gian 2 năm trở lại đây là thầy Lương lại phải chịu 1 cơn đau đầu. Càng ngày cơn đau lại càng dai dẳng và dữ dội hơn…..Ngồi xuống tựa lưng vào tảng đá gần đó, thầy Lương đau đến mất dần đi tâm thức, mắt hoa lên không còn nhìn thấy rõ cảnh vật trước mặt…..Hai tay buông thõng xuống, thầy Lương ngã gục ngay bên tảng đá nằm bất động…
Trời đã bắt đầu chuyển dần về chập tối, trên Tử Trầm Sơn gió bắt đầu thổi, nơi đây hoang vắng không có ai qua lại…..Thầy Lương nằm ở bên dưới tảng đá màu trắng xám đã được 1 khoảng thời gian cho đến khi có bóng người xuất hiện…..Sau khi kiểm tra hơi thở, thấy thầy Lương vẫn còn sống, người này hạ gánh củi khô, đặt sát vào tảng đá rồi xoay người cõng thầy Lương lên lưng rồi tiếp tục leo lên Tử Trầm Sơn.
[………]5h30 phút chiều, tại thôn Phượng Bãi……Hào vừa ăn cơm xong, thấy hãy còn cơm với thức ăn……Nhớ tới Thuận, Hào nói :
– Mẹ….con bảo này…
Bà Hậu đang dọn mâm chuẩn bị bê xuống bếp, nghe vậy bà Hậu hỏi :
– Sao, có cái gì không nói luôn đi còn ấp a ấp úng ?
Hào tiếp :
– Con lấy cơm với thức ăn đem cho thằng Thuận mẹ nhé…..Nó đi làm cả ngày chắc chẳng có gì để ăn.
Bà Hậu đáp :
– Gớm, nói như mày chắc bao nhiêu năm qua nó chết đói…..Thằng Thuận nó chịu khó, tháo vát, chăm chỉ…..Kể từ ngày cụ Ngần mất, tính đến nay cũng đã 7 năm rồi, nó có 1 thân 1 mình…..Vậy mà vẫn ổn, còn mày nhìn lại mày xem….Cơm có người hầu, ăn xong có người rửa bát. Thằng Thuận nó ở 1 mình không chết chứ ngữ mày ra khỏi cái nhà này thì cứt không có đổ vào mồm….
Nghe mẹ mắng mà Hào khó chịu, Hào chép miệng :
– Thế giờ mẹ có cho con đem cơm cho nó không đây ?
Bà Hậu chửi con thế thôi chứ bà cũng quý Thuận, nhất là hôm qua nhờ có Thuận mà Hào mới khỏi ốm….Bà Hậu tiếp :
– Còn ngồi đấy, chạy ra rổ bát đem cái cặp lồng vào đây tao xúc cho….Mà đi nhanh về nhanh, đừng có la cà như hôm bữa…..Về muộn tao khóa cổng cho mày ở ngoài đấy. Trong thôn đang xảy ra nhiều chuyện, toàn chuyện quái dị, đừng có mà vớ vẩn….Bảo thằng Thuận đêm hôm không được đi soi ếch nữa, nghe chưa ?
Hào tặc lưỡi, đoạn lẩm bẩm :
– Gớm, có cho thêm vàng nó cũng chẳng dám….Cho có tí cơm mà chửi như réo đò….
– Thằng mất dạy, mày nói cái gì đấy….Bà lại cho cái đũa vào mồm mày bây giờ….- Bà Hậu cầm đôi đũa cả giơ lên đánh nhưng Hào nhanh chân nhảy xuống phản chạy mất.
Linh cảm của 1 người phụ nữ khiến bà Hậu thấy bất an…..Sau chuyện trưa ngày hôm nay, cả thôn ai cũng hoảng sợ. Cái huyệt nhà bà Vân giờ đây bị coi là cái hố tử thần, có người còn nói đó là huyệt mộ bị quỷ ám…..Khi nghe tin ông Tới chồng bà Vân đột nhiên tỉnh lại khỏe mạnh sau mấy tháng trời ốm liệt giường tưởng sắp chết thì trong thôn có một vài tin đồn là nhà bà Vân thuê thầy bùa làm phép, sử dụng tà thuật yểm vào huyệt mộ……Khiến huyệt mộ đó bắt người chết thay cho ông Tới, càng nhiều người chết thì ông Tới lại càng sống thọ, sống khỏe mạnh.
Tuy chỉ là lời đồn, thế nhưng nghĩ kỹ lại không phải không có căn cứ…..Một người sắp chết bỗng ngồi dậy ăn uống còn khỏe hơn cả người bình thường thì quá quỷ dị rồi…..Đột nhiên bà Hậu thấy rùng mình vì mới trưa hôm nay 2 mẹ con bà Hậu vừa sang nhà thăm ông Tới.
Bà Hậu lẩm bẩm :
– Chết thật, không biết….nhà mình có liên lụy gì…không ? Không đi ra nghĩa địa mà nghe mọi người kể chuyện xảy ra ngoài đó hôm nay cũng hết hồn….Bố thằng Hào đợt này đi còn chẳng gửi được lá thư nào về nhà……Hầy….
“ HÙ “
– ỐI GIỜI ƠI…..ỐI LÀNG NƯỚC ƠI…….
Đang ngồi suy nghĩ thì bà Hậu giật bắn người, nhảy dựng lên đánh rơi đôi đũa cả xuống phản sau tiếng “HÙ” từ thằng con trời đánh…..Thấy mẹ giật mình, Hào cười sung sướng :
– Hahaha…..Hahaha….
Mặt đỏ như gấc, tai chuyển sang màu tía như gà chọi, bà Hậu cúi xuống nhặt lấy 1 chiếc đũa….
“ Cốp…Cốp…Cốp “
Cứ thế bà Hậu đánh vào người Hào, Hào đưa tay ra đỡ nhưng vẫn đau điếng cả người….Vừa chạy vào nhà, Hào vừa gào :
– ỐI, MẸ ƠI….CON CHỈ DỌA TÍ THÔI……AI BIẾT Đ U MẸ CŨNG SỢ…..THA…CON….THA CON…..HUYÊN ƠI, CỨU ANH VỚI……CỨU…CỨU……