Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác nội dung của KenhSachNoi.Com, hãy search trên Google vi cú pháp: "Từ khóa" + "kenhsachnoi.com". (Ví dụ: Sách ni miễn phí kenhsachnoi.com). Tìm kiếm ngay

Cải Táng Trường Lê – Chương 48 Mối Liên Kết

Chap 48 : Mối Liên Kết.

Khoảng gần 6h tối, Hào đạp xe đạp, trên xe có treo cái cặp lồng cơm đến nhà Thuận ở cuối thôn….Đúng là tình cảm anh em, bạn bè chơi thân từ bé đến lớn khiến Hào gạt phăng nỗi sợ mà đạp xe băng băng trên con đường thôn nhập nhoạng để đem cơm cho Thuận. Nghĩ cũng phải thôi, tối qua lúc ở nhà Hào, Thuận có kể đã dùng toàn bộ số tiền gom góp mấy năm trời để sắp tới bốc mả, xây mộ cho bà ngoại đưa hết cho thầy Xạ.

Hào biết đó là tất cả những gì mà Thuận có, thương bạn nên Hào định bụng từ nay sẽ lén mẹ đem cơm với đồ ăn cho Thuận. Giúp được Thuận chút nào, hay chút ấy…..Dựng xe ngay vách tường đất, Hào xách cặp lồng cơm chạy vội vào trong…..Thấy trong nhà tối om…..Hào lẩm bẩm :

– Ngủ rồi sao ? Hay là chưa đi làm về ? Bình thường 5h là thấy về rồi mà nhỉ ? Ngủ gì sớm thế…? Thuận ơi……Thuận…

Vừa đi Hào vừa gọi, đến trước cửa cũng vẫn không thấy ai trả lời…..Trời tối, tự nhiên Hào thấy lạnh toát cả sống lưng, khu vực cuối thôn thưa thớt người ở, tính ra cũng có độ vài ba nhà cơ mà đều nằm tách biệt khá xa nhau. Nghĩ đến phía sau nhà còn có 1 ngôi mộ mà Hào sởn hết cả da gà…..Nhưng thứ khiến Hào sợ hơn cả chính là suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu Hào :

“ Có…khi nào….Thuận…nó….chết…rồi không…? “

Nghĩ đến đây mà Hào run cầm cập, đứng trước cánh cửa gỗ sập sệ, nứt toác, Hào lấy hết can đảm thử đẩy nhẹ cánh cửa….

“ Kẹt…..Kẹt “

Tiếng cửa gỗ vang lên kẽo kẹt, cửa không cài then trong…..Như vậy khả năng cao là Thuận đang ở nhà. Nhưng nếu ở nhà thì tại sao Hào gọi nãy giờ Thuận không trả lời……

“ Ực “

Hào nuốt nước bọt, nếu không phải Thuận là bạn thân, là anh em chí cốt thì chắc chắn Hào đã bỏ của mà chạy lấy người từ lâu rồi……Bóng tối bao trùm khi Hào bước 1 chân vào bên trong nhà.

– Thuận….Thuận ơi……Ông…có nhà….không ? – Một chân vẫn để bên ngoài đề phòng, Hào khẽ gọi.

Không có ai trả lời, thế nhưng khi cánh cửa mở ra, đặt 1 chân vào bên trong, Hào nghe thấy có tiếng gì đó khẽ vang lên :

“ Phì……phù…..khò…..khò….khò “

“ Khì….khò…..khò…khò “

Là tiếng ngáy cộng với hơi thở đều nhịp sau mỗi lần ngáy……Tiếng ngáy ngủ phát ra từ phía chiếc giường độc nhất trong nhà Thuận. Nghe thấy tiếng ngáy, Hào mới thở phào nhẹ nhõm, mắt quen dần với bóng tối, Hào thấy trên giường đúng là có người đang nằm ngủ.

Nãy giờ nín nhịn không dám thở mạnh, lúc này Hào mới đưa tay lên ngực thở hắt ra, đoạn lẩm bẩm :

– Thằng khốn…..nó ngủ mà mình tưởng đâu nó chết rồi chứ…..Hết cả hồn…

Vừa làu bàu, Hào vừa tiến về phía cái phích cắm bóng đèn, cắm vào ổ điện, bóng đèn trong nhà bật sáng, mọi thứ trong nhà giờ đây đã rõ ràng hơn……Nhìn trên giường, đúng là Thuận đang ngủ say, ngáy khò khò 1 cách ngon lành….Đặt cặp lồng cơm xuống cuối giường, Hào tiến tới lay người Thuận :

– Dậy….dậy đi ông tướng…..Dậy ăn cơm đi này….

Khác với buổi trưa hôm trước, Thuận mở mắt mơ màng rồi lấy tay dụi dụi……Nhìn thấy Hào, Thuận ngơ ngác hỏi :

– Ơ, Hào à ? Ôi thôi chết, muộn giờ làm rồi…

Thuận ngồi bật dậy, nhìn ra bên ngoài cửa thấy trời tối om, nhìn xung quanh, nhìn chiếc giường, bấy giờ Thuận mới biết là mình đang ở nhà của mình…..Hào nhíu mày :

– Lại ngủ mơ à ? Nói lảm nhảm gì đấy ? Mấy giờ rồi mà còn đi làm, 6h tối rồi bố ạ…Lại sao đấy ?

Thuận hỏi :

– Tôi đang ở nhà tôi sao ? Tôi cứ tưởng là ngủ ở nhà ông cơ mà ?

Hào ngẩn người :

– Thôi bỏ mẹ, ông mê sảng thật rồi…..Hay là bị mất trí nhớ tạm thời ? Tối qua ông mới ngủ ở nhà tôi, sáng nay tôi chở ông đến nhà máy gạch……Trời tối rồi, chưa tỉnh ngủ hả ông tướng…? Dậy, ra rửa mặt mũi cho tỉnh rồi nói chuyện tiếp…..Ngơ ngơ ngác ngác như con chó lác, nói năng cứ như người trên trời….Bố dậy đi cho con nhờ…

Hào nói Thuận mới nhớ đúng là những gì mình vừa nhắc là của ngày hôm qua…..Cơ mà Thuận vẫn mơ màng không biết là mình về nhà từ bao giờ. Lại còn nằm ngủ trên giường nữa….Rửa mặt xong, Thuận chép miệng :

– Chắc có lẽ do mệt quá nên về nhà cái tôi ngủ luôn lúc nào chẳng hay…..Cũng phải thôi, mấy hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá mà…..Còn chẳng biết lúc nào thì tới lượt mình..

Hào nói :

– Phủi phui cái mồm, mệt quá thì nghỉ chứ cứ làm hùng hục như trâu, chưa chết vì quỷ ám có khi đã chết vì kiệt sức….Ăn cơm đi này, tôi đoán ông không có gì ăn nên đem cơm đến cho ông đấy. Ăn đi…

Mở cặp lồng cơm, bên trong có đầy đủ thịt, rau, còn có cả 1 ca nước canh….Thuận tém nước bọt vì lúc này cũng đang khá đói.

– Cảm ơn ông nhé, tôi ăn đây…- Nói xong Thuận xúc cơm ăn ngấu nghiến.

Vừa ăn cả 2 vừa nói chuyện, Hào hỏi :

– Mà hôm nay mấy giờ ông làm về ?

Thuận nhíu mày đáp :

– Chậc, tôi cũng chẳng nhớ đâu….Nhưng chắc là như mọi hôm thôi, độ 5h hay 5h hơn là về đến nhà. Mà sao vậy ?

Hào thở dài, suy nghĩ ít giây, không biết có nên kể cho Thuận nghe hay không ? Dù sao những chuyện xảy ra trong ba ngày qua đã đủ khiến tất cả mệt mỏi rồi….Thấy Hào im lặng, Thuận hỏi :

– Sao vậy ? Lại có chuyện gì à ?

Thở dài, chép miệng, Hào đáp :

– Ừ, tôi định không nói…..Nhưng mà thôi, trước sau gì ông chẳng biết….Ngày mai có khi đồn khắp cả xã, mà đồn lên cả phố huyện ấy chứ ?

Thuận tò mò :

– Chuyện gì mà ghê gớm vậy ? Kể thì kể nốt đi, chuyện trị có kiểu úp úp mở mở….

Hào nhìn Thuận bằng ánh mắt nghiêm túc :

– Ông cứ ăn xong cơm đi đã, không tôi sợ tôi mà kể ra ông nuốt không nổi.

Rất hiếm khi Thuận thấy bộ mặt nghiêm túc của Hào, thậm chí lần này còn có vẻ gì đó bí hiểm hơn cả lần Hào đến đây thông báo cho Thuận tin thằng Nhút bị chết ngoài nghĩa địa…..Chột dạ, Thuận uống nước canh cho đỡ nghẹn, đoạn xúc cơm nhai vội vã, chẳng mấy chốc cặp lồng cơm hết veo chẳng còn lại gì…..

“ Ực…ực…ực “

Tu nốt chỗ canh còn lại trong ca, lấy tay quệt ngang miệng, Thuận nói :

– Tôi ăn xong rồi, có chuyện gì ông kể đi…

Hào chậm rãi :

– Hôm nay lại có thêm 1 người nữa chết ngoài nghĩa địa….Chết lúc giữa trưa…

Thuận giật mình, mắt mở to, miệng ấp úng :

– Là….là ai chết vậy ?

Hào khẽ lắc đầu :

– Không biết là ai, bởi người này không phải người trong thôn mình…..Tôi sợ nên không dám ra nghĩa địa xem, chỉ nghe loáng thoáng mọi người kể lại thì người bị chết hình như ở trên tận phố huyện cơ.

– Trên tận phố huyện….thì….sao lại…chết trong nghĩa địa…thôn mình ? – Thuận hỏi.

Hào nhìn Thuận, khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt Hào lộ rõ nỗi sợ hãi, mấp máy môi, Hào tiếp :

– Không…không chỉ…có vậy đâu…..Người này còn…chết….ở dưới…cái huyệt nhà…nhà bà Vân……Chết…cùng 1…chỗ với….thằng Nhút….ông ạ…..

“ Ùng….Ùng…Ùng “

Trời nổi sấm, đang nói mà Hào giật mình khi nghe tiếng sấm động, chân tay bủn rủn run lên từng chập…..Thuận cũng không khá hơn, run run giọng Thuận nói mãi mới được 1 câu :

– Lại….là…cái….huyệt…đó…ư ?

Hào tiếp tục :

– Còn…còn 1 chuyện nữa…..Không hiểu sao nhưng tôi cứ nghĩ….chuyện này có liên quan đến ông….

– Còn chuyện..gì nữa ? Ông nói luôn đi…- Thuận hỏi.

Hào trả lời :

– Biết ông Tới không ?

– Ông Tới, là chồng bà Vân phải không ? – Thuận đáp.

Hào gật đầu :

– Ừ, cả thôn này ai cũng biết ông Tới ốm nặng sắp chết, thời gian chỉ còn tính bằng ngày…..Ấy…thế mà…..trưa nay, lúc mẹ con tôi đến nhà ông ấy thì thấy….ông ấy đã tỉnh lại, ngồi dậy được….Không chỉ vậy mà còn ăn uống bình thường, không, nhìn ông ấy ăn còn hơn cả người khỏe mạnh luôn…..

Thuận nhíu mày :

– Nhưng….thế thì có…liên quan gì đến tôi…? Mà sao một người tưởng sắp chết lại tỉnh dậy khỏe mạnh nhanh như vậy được chứ….?

Hào khẽ nói :

– Có…liên quan…đấy…Bởi….vì…ông và nhà bà Vân đều liên quan đến…thầy Xạ….

Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 0 Average: 0]
Dark mode