![Truyện Ma Tâm Linh Cải Táng Tác Giả Trường Lê [kenhsachnoi.com]](https://kenhsachnoi.com/wp-content/uploads/2023/07/Truyen-ma-tam-linh-Cai-Tang-tac-gia-Truong-Le-KenhSachNoi.Com_.png)
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 6
– CẢI TÁNG –
NGHE ĐỌC TRUYỆN CẢI TÁNG TẠI ĐÂY
Chap 8 : Hỏi Đường..
3 rưỡi chiều, trên con đường đất ra đến đầu thôn, Hào và Thuận gặp mấy ông bà già đang lật đật chống gậy, khom lưng đi về hướng ngược lại. Hai thanh niên cất lời chào mà có vẻ như các ông, các bà đang bàn tán về chuyện xảy ra bên ngoài nghĩa địa nên chẳng ai để ý…..Thuận nghe loáng thoáng 1 bà cụ nói :
– Sao tự nhiên đang yên đang lành đất lại nứt ra sụt cả 1 góc mộ ? Thế này có phải điềm báo tai họa sắp ập xuống đầu dân thôn Phượng Bãi rồi không hả ông ?
Ông cụ đi bên cạnh thở dài, lắc đầu đáp :
– Bà hỏi thế thì đến bố tôi cũng chịu…..Sống gần 70 năm trong cái làng này, trải qua chiến tranh, bom đạn oanh tạc cũng chưa bao giờ có chuyện đất nứt, mộ sụt….Mà lại còn sụt đúng cái mộ lâu đời nhất trong thôn ta. Bao năm qua, đã khi nào cái thôn này được ấm no, đủ đầy đâu mà giờ ngay cả mặt tâm linh, tinh thần cũng bất ổn…Sống sao đây hả trời ?
Nhìn hai ông bà thất thểu bước đi trong cái nắng chiều mà Thuận thấy xót xa….Hai ông bà nói đúng, cái nghèo, cái đói đeo bám thôn Phượng Bãi bao đời nay còn chưa đủ cay đắng, khổ nhục hay sao mà giờ đến chuyện mồ mả cũng chẳng được yên. Thuận lại tự trách bản thân, Thuận nghĩ có khi nào mình là 1 trong những nguyên nhân dẫn đến hiện tượng đất nứt, sụt mộ.
– Đi thôi, còn đứng ngây người ra đó. – Hào kéo tay Thuận.
Đi thêm được 1 đoạn, Thuận thấy bác Kha trưởng thôn cũng đang đi tới…..Nhìn thấy Thuận và Hào, ông Kha hỏi :
– Hai thằng đi đâu đấy ? Tính ra nghĩa địa hả ? Về đi, ở ngoài đó giải tán hết rồi…..Các cụ đang họp bàn, tạm thời không cho ai bén mảng ra ngoài nghĩa địa. Đừng có ra đấy nữa..
Hào chào ông trưởng thôn rồi đáp :
– Dạ không, bọn cháu có ra nghĩa địa đâu….Sớm cháu ra rồi, nhìn sợ lắm…..Giờ cháu với thằng Thuận đi sang bên kia thôn có chút việc. Bác đừng lo…
Bước lại gần, ông Kha hỏi thăm :
– Thuận hả, công việc dạo này ổn không cháu ? Cùng thôn mà chẳng mấy khi bác gặp được mày.
Thuận lễ phép đáp :
– Dạ cháu vẫn ổn ạ, cũng vì cháu làm ở nhà máy gạch ở tận bên thôn Đồng từ sáng đến chiều, lúc về đến nhà thì cũng tối rồi nên ít khi gặp được ai. Nhà lại ở cuối thôn thành thử ra cũng khó bác ạ….
Tiện gặp, ông Kha hỏi thêm :
– Mà Thuận này, thế còn chuyện mộ phần của bà ngoại cháu, cháu tính đến đâu rồi…..Có đưa ra nghĩa địa thôn mình không hay là vẫn chôn bà sau nhà ? Chậc, tính ra đến năm nay cũng được 7 năm kể từ ngày bà cụ mất mà vẫn chưa bốc mộ….Năm đó bà con trong thôn ai cũng khó khăn, người sống cái ăn còn chẳng có thì lấy gì ra lo cho người chết….Nhiều năm trôi qua, gọi là có khá hơn 1 tí nhưng dân thôn vẫn còn khổ lắm….Tuy nhiên, nếu bí bách mà khó khăn quá, cháu cứ bảo, bác sẽ giúp cháu huy động, không được nhiều cũng được ít…..Cố gắng sang cát cho bà cụ, chôn đâu thì chôn, cốt yếu phải bốc được cốt cho vào áo quan cháu ạ.
Thuận vâng dạ :
– Cảm ơn bác, mấy năm qua cháu cũng cố gắng dành dụm, cũng sắp đủ rồi bác ạ….Nếu suôn sẻ, tháng sau nhận lương cháu sẽ bốc mộ cho bà ngoại luôn…..Cháu cũng tính gần tới lúc đó sẽ tìm bác để hỏi về thủ tục chôn cất ngoài nghĩa địa. Tiện nhờ bác đứng ra lo liệu, giúp đỡ.
Ông Kha khẽ trầm ngâm, lẩm nhẩm tính toán, đoạn gật gù :
– Tháng sau à ? Bây giờ đang là cuối tháng 8, tháng sau là sang cuối tháng 9…..Bắt đầu vào tiết thu phân kế đến đông chí, ừm, đúng rồi khoảng thời gian đó bốc mộ, sang cát là hợp lý….Nhưng mà, biết nói làm sao bây giờ nhỉ ?
Nhìn ông Kha ngập ngừng có điều khó diễn tả, Thuận hỏi :
– Có phải bác đang lo chuyện xảy ra ngoài nghĩa địa hôm nay sẽ ảnh hưởng đến việc chôn cất không ạ ?
Ông Kha gật đầu :
– Ừ, đúng rồi…..Chẳng hiểu tại làm sao mà đang yên đang lành lại xảy ra chuyện tày trời đến vậy….Cái nhà ông Nhẻm, nghĩ thì thương mà trách lại không đành. Hôm trước đích thân bác sang nhà nói không được để thằng Nhút ra ngoài nghĩa địa soi ếch nữa mà không chịu nghe. Giờ chết tức tưởi, đã vậy còn ảnh hưởng đến tâm lý cả thôn…..Bà con dân thôn chứng kiến cảnh tượng ngoài đó chiều nay ai cũng tái xanh mặt mũi. Thôi thì chuyện đâu có đó, còn 1 tháng nữa cơ mà….Đến gần lúc đấy để bác tính. Thôi, 2 thằng chúng mày đi đâu thì đi đi, cũng xế chiều tới nơi rồi….Mà nhớ trời tối đừng đi đâu ra khỏi nhà nếu không có việc gì cần thiết.
Hào thắc mắc :
– Sao lại thế hả bác Kha ?
Ông Kha nói thì thào :
– Các cụ trong làng dặn thế, các cụ bảo đất ở nghĩa địa sụt nứt, sẽ có nhiều hồn ma, bóng quế thoát ra ngoài quấy nhiễu nên lưu ý mọi người hạn chế ra ngoài lúc trời tối…Sụt mộ nào không sụt, lại sụt đúng cái mộ đó……Không muốn tin cũng phải tin, thôi tụi bay đi đi…Bác cũng về qua nhà xong còn ra đình hầu chuyện các cụ. Đi sớm về sớm….
Chào ông Kha, Hào cùng Thuận tiếp tục lên đường sang bên kia thôn Phượng Nghĩa….Lúc này đã là 4h chiều, đến thôn Phượng Nghĩa, Hào ghé vào quán nước đầu thôn để hỏi thăm :
– U chưa dọn hàng ạ ? U cho con 2 chén nước chè…- Hào nói.
Bà hàng nước đáp :
– Mấy hôm nay trời nắng muộn nên tôi cứ phải 4 rưỡi, 5h chiều mới dọn hàng…..Tranh thủ bà con đi làm đồng qua bán thêm vài chén nước, mấy cái bánh….Hai cậu là người thôn Phượng Bãi sang phải không ? Nước của 2 cậu đây…
Kéo ghế ngồi xuống, Hào cười cười :
– U thánh thật đấy, nhìn cái đã biết tụi con từ đâu đến…..Uống nước đi Thuận.
Bà hàng nước lấy khăn lau lau cái bàn, đoạn tiếp :
– Ôi dào, tôi ngồi đây bán nước mười năm nay, trong thôn có con cháu nhà ai mà tôi không biết….Nhìn 2 cậu là lạ, với nữa nghe giọng thì biết ngay người thôn Phượng Bãi. Cách nhau chẳng bao xa nhưng giọng thì mỗi thôn một kiểu…..Hai cậu đi sang đây có việc gì phỏng ?
Hào hỏi luôn :
– U cho con hỏi, thôn mình có ông thầy bùa, thầy bói tên là Xạ phải không ạ ?
Bà hàng nước nhìn Hào hỏi lại :
– Hai cậu muốn tìm thầy Xạ ? Xem bói hay là làm bùa ?
Thấy nét mặt bà hàng nước thay đổi đột ngột, ánh mắt soi xét cả Hào lẫn Thuận từ đầu tới chân, Hào ấp úng :
– Dạ….cả…2 ạ….U biết nhà thầy Xạ ở đâu chỉ giùm chúng con với.
Bà hàng nước khẽ xít nước bọt rồi chép chép miệng :
– Hai cậu hỏi đúng người rồi đấy…..Tôi sẽ dẫn đường cho 2 cậu tới đó, chỉ xin 2 cậu 5 nghìn, cộng thêm 2 cậu phải giúp tôi dọn hàng….Đồng ý không ?
Hào bĩu môi :
– Khiếp, u bán 1 chén nước có 200 đồng mà u lấy tận 5 nghìn tiền công dẫn đường….Chát quá, chát hơn cả chuối xanh u ạ.
– Không ấy thì thôi, tôi cũng chẳng rảnh mà lo chuyện bao đồng…..Mà tôi nói thật, không có tôi dẫn đường thì các cậu có hỏi đến tối cũng chả mò được nhà thầy Xạ. 5 nghìn tôi thu của 2 cậu nó còn là tiền giới thiệu…..Chứ các cậu nghĩ xơi xơi các cậu đến mà thầy ấy tiếp á ? Còn lâu nhé…..Thôi, không đồng ý thì thôi, uống nước nhanh tôi còn dọn hàng về.
Bà hàng nước trở mặt như trở bàn tay, đuổi khách như đuổi tà….Hào nhìn Thuận khẽ nói :
– Hay là chịu vậy….Chứ bả nói đúng á, giờ đã gần 4 rưỡi rồi…..Loanh quanh hỏi nhà cũng còn lâu, sợ đến tối lại công cốc quay về…..
Thuận đáp :
– Ừ thì mất công sang tận đây đành chấp nhận chứ sao….Để tôi trả tiền cho bà ấy…
Thuận móc trong túi ra tờ 5 nghìn, đưa cho bà hàng nước, Thuận nói :
– Bác cho cháu gửi, nhờ bác chỉ đường giúp ạ…
Bà hàng nước phẩy phẩy tay :
– Chưa đủ, còn tiền 2 chén nước chè, 500 đồng nữa…..Mà các cậu phải giúp tôi dọn hàng, đẩy về nhà cho tôi.
Hào lấy ra 500 đồng trả cho bà ta đoạn gắt gỏng :
– Đã mất tiền còn phải dọn hàng…U là u quá đáng lắm đấy nhé…..Thế nhỡ đẩy xe bò về giúp u xong u chỉ bọn con đi lung tung thì sao ?
Bà hàng nước nhoẻn miệng cười ma mãnh :
– He he, yên tâm, nhà tôi gần nhà thầy Xạ…..Mà nói nhỏ nghe nè, có vấn đề về chuyện tâm linh, ma quỷ tìm thầy Xạ là đúng lắm ấy. Ổng giỏi dữ lắm, không chỉ xem bói, làm bùa đâu mà còn nuôi cả âm binh nữa đấy…
– Nuôi…nuôi âm binh á…? Sao u biết ? – Hào run giọng hỏi.
Bà hàng nước cau mày :
– Suỵt, nhỏ cái miệng thôi…..Sao lại không biết, gần nhà mà….Ổng sống có 1 mình mà ngày nào tôi cũng nghe thấy tiếng người chặt củi, nhóm lò, cho lợn ăn…Mà chỉ làm đúng vào lúc 3h sáng. Một người làm sao làm được nhiều công việc cùng lúc như thế được.
Hào sởn da gà, nhìn mặt bà hàng nước đột nhiên Hào thấy lạnh gáy, Hào lắp bắp :
– Nhưng….sao…u lại thức vào…cái tầm đó…..
Bà hàng nước trợn mắt, nhe răng ra cười khanh khách :
– He he he….vì tao cũng là âm binh mà……Hé hé hé….