Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác nội dung của KenhSachNoi.Com, hãy search trên Google vi cú pháp: "Từ khóa" + "kenhsachnoi.com". (Ví dụ: Sách ni miễn phí kenhsachnoi.com). Tìm kiếm ngay

Thầy Tàu ly kỳ truyện quyển 5 – Chap – 01 Bạch Hạc Sơn

Đứa bé ngừng khóc, thay vào đó là những âm thanh nhẹ nhàng, vội ngẩng đầu lên nhìn, A Kim không dám tin vào mắt mình khi thấy cậu con trai vừa mới hạ sinh đang ôm bầu sữa mẹ để tự mình bú. Nhìn tiểu Giang, nước mắt A Kim tiếp tục rơi….Nhưng đó là những giọt nước mắt sung sướng, hạnh phúc, vui mừng khi tiểu Giang vẫn còn sống, sắc mặt cô đã hồng hào trở lại. Tiểu Giang nở một nụ cười tràn ngập tình yêu thương khi con trai cô đang bú những giọt sữa mẹ đầu tiên, cơ thể cậu bé tỏa ra hơi ấm vô cùng, hơi ấm đó xua tan đi cái không khí lạnh băng trong ngôi nhà, càng lúc lại càng ấm hơn, tuyết phủ trước ngưỡng cửa cũng dần tan. Kỳ lạ thay con trai càng bú, tiểu Giang lại càng cảm thấy khỏe mạnh. Nó giống như hai mẹ con đang truyền cho nhau 1 luồng sinh khí mới, ôm con trai vào lòng, tiểu Giang cảm nhận được dòng chảy thiêng liêng của tình mẫu tử đang len lỏi trong từng mạch máu.
Bản thân tiểu Giang cảm nhận thấy con trai của mình đang lớn lên một cách nhanh chóng. Bú mẹ chỉ trong 1 ngày, chớp mắt cậu bé đã trở thành 1 cậu nhóc 10 tuổi. Vợ chồng A Kim không khỏi bất ngờ trước điều kỳ diệu này. Vừa đẻ ra không bao lâu đã lớn nhanh như thổi, đã biết nói, biết cười, đi lại, chạy nhảy.
Vì con trai sinh ra đã trắng như tuyết nên 2 vợ chồng gọi con là tiểu Bạch. Ngay khi tự đứng, tự đi được bằng đôi chân của mình. Tiểu Bạch nói với bố mẹ :
“ Con sẽ đi lên núi. Rồi nơi đây cỏ cây sẽ xanh tốt, ánh nắng sẽ ngập tràn “
Biết tiểu Bạch không phải người thường, mọi thứ như thể được ông trời sắp đặt…..Trước khi đi, tiểu Bạch giúp cha chữa lành vết thương nơi bắp đùi, tiểu Giang chẳng có gì cho con, chỉ có sợi dây chuyền được bện bằng chỉ đỏ có treo 1 miếng ngọc bội trắng. Đeo vào cổ cho con trai, nước mắt lưng tròng, tiểu Giang cùng A Kim nhìn tiểu Bạch hòa mình vào trong cơn bão tuyết rồi hướng về phía ngọn núi cao dần dần biến mất.
Cả đêm hôm đó vợ chồng A Kim không chợp mắt……Nghĩ thương con, dẫu biết con không phải người phàm nhưng có lúc A Kim muốn lao ra khỏi nhà để đi tìm con. Nhưng mưa tuyết, bão gió mỗi lúc một lớn hơn, vợ chồng A Kim không còn cách nào khác ngoài cầu khấn trời phật, tổ tiên Bạch tộc phù hộ độ trì cho tiểu Bạch. Gió rít gai người, trong nhà cũng chẳng còn củi để đốt sưởi, hai vợ chồng A Kim ôm lấy nhau cố gắng chống chịu chờ trời sáng và rồi họ ngủ thiếp đi cho tới khi một tiếng nổ lớn long trời lở đất vang lên từ phía ngọn núi phủ đầy băng giá.
Qua một đêm, bão tuyết đã ngừng, ngôi nhà bị tuyết phủ lấp…Sau tiếng nổ lớn ấy, A Kim vội lay người vợ dậy, anh bới tuyết chui ra bên ngoài, cảnh tượng hiện ra trước mặt 2 vợ chồng thật không thể tin nổi. Ngọn núi phủ băng hùng vĩ trước mặt họ cứ như thể đang bốc khói trắng, một thứ gì đó đang khiến cho lớp băng tuyết bị tan chảy từ từ….Bầu trời cũng bớt đi phần nào sự u ám, lạnh lẽo….
Trên bầu trời xuất hiện 1 con hạc lớn có màu trắng, nó sải đôi cánh dài, rộng tô điểm phần lông đen nổi bật bay lượn vòng tròn xung quanh khu vực ngôi nhà của vợ chồng A Kim……Có vừa bay vừa cất tiếng kêu rền vang, trong trẻo vọng khắp vùng đất tuyết trắng phủ dầy……A Kim nhận ra đây chính là cảnh tượng trong những giấc mơ của anh suốt những ngày tháng vợ anh mang bầu.
Con hạc sải cánh đến đâu, ánh nắng mặt trời soi rọi đến đó…….Đã rất lâu rồi A Kim và tiểu Giang mới được nhìn thấy những tia nắng vàng mang theo sự ấm áp khẽ chạm vào làn da. Mây xám bị xua tan, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, tuyết tan thành nước…..Con hạc lớn đập cánh sà nhẹ xuống mặt đất, nó tiến về phía hai vợ chồng A Kim, khẽ chúi chúi đầu vào bụng tiểu Giang, chạm chiếc mỏ dài vào tay A Kim, cuối cùng nó cúi đầu lầm lũi bước lùi về phía sau rồi giang cánh bay thẳng lên trời cao. Trên cổ của nó vẫn đeo sợi dây chuyền bện bằng chỉ đỏ có kèm miếng ngọc bội trắng. Theo ánh mặt trời, con hạc biến mất……..Tiểu Giang biết mình đã sanh ra 1 vị thần hạ phàm cứu giúp vùng đất này. Mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng 10 ngày, tình mẫu tử dài chẳng tày gang nhưng tất cả những gì thiêng liêng, quý báu nhất tiểu Giang cũng đã được cảm nhận……Quan trọng hơn, con trai tiểu Bạch của cô đã giúp cho vùng đất này được hồi sinh.
Ngọn núi sau khi băng tuyết tan hết, cây cối sinh sôi phát triển, những đàn hạc trắng từ đâu bay về cư ngụ……..Người dân Bạch tộc trước kia cũng lần lượt trở về cố hương. Họ xây dựng lại nhà cửa, cải thiện đất đai, trồng cây, nuôi gia cầm, gia súc. Đặt tên ngọn núi là Bạch Hạc Sơn, lập hương mới lấy tên Kim Giang Bạch Tộc, cùng sinh sống và phát triển cho tới ngày nay…..
– Oa, cháu cũng đã từng được nghe kể về chuyện này…..Nhưng khi nghe ông kể lại thì thấy hay và rõ ràng hơn nhiều. Ông Lương, cháu có một thắc mắc….- Cậu bé có mái đầu 3 chỏm tóc, ánh mắt sáng, khuôn mặt thông minh nhìn thầy Lương nói.
– Có gì cần hỏi sao tiểu Long ? – Thầy Lương hỏi.
Cậu bé tên tiểu Long trầm ngâm :
– Cháu nghe nói thứ đã khiến cho băng tuyết trên núi Bạch Hạc tan chảy là do dòng suối nước nóng vô tận chảy ra từ sâu trong lòng núi…….Nhưng tại sao trong thời kỳ lạnh giá đó, dòng nước nóng ấy lại ngừng chảy ạ ?
Thầy Lương mỉm cười trả lời :
– Hỏi hay lắm, cháu nói không sai, trong núi Bạch Hạc có 1 hồ nước nóng, nước ở đây nóng quanh năm là nhờ nhiệt lượng của nham thạch sâu bên dưới lòng đất. Những người Bạch tộc cổ xưa sinh sống ở đây vào thời điểm hồ nước trong núi Bạch Hạc vẫn chảy thông suốt đem theo hơi ấm khắc chế lại sự lạnh giá do ảnh hưởng bởi Ngọc Long Sơn. Nhưng trong quá khứ đã xảy ra 1 điều gì đó khiến cho dòng nước nóng bị chặn lại. Hơi ấm bị kìm hãm cũng giống như cắt đứt sinh khí của vùng đất này. Cậu bé tiểu Bạch trong câu chuyện đã hóa giải được điều đó.
Lấy 1 ống tre nhỏ, ngồi bên dòng suối nước nóng đang chảy qua róc rách. Thầy Lương đưa ống tre xuống một khe nước, nước chảy qua ống tre rồi tiếp tục hòa vào dòng suối. Tiếp đó, thầy Lương nhặt 1 hòn sỏi vừa đủ, đặt hòn sỏi vào miệng ống tre. Nước chảy qua ống tre bị cản lại……Thầy lương tiếp :
– Giống như dòng nước chảy qua ống tre này, tiểu Bạch đã phá vỡ viên sỏi để dòng chảy ấm áp được tiếp tục….
Tiểu Long gật đầu :
– Dạ, cháu hiểu rồi…..Ông Lương kể chuyện hay quá….Cũng trưa rồi, cháu phải về đây. Ông nhớ ăn bát canh mà mẹ cháu nấu nhé, cháu cảm ơn ông nhiều lắm…..Cháu…cháu có thể đến đây chơi và nghe ông kể chuyện thêm được không ạ ?
Thầy Lương nở nụ cười nhân hậu, xoa đầu tiểu Long, thầy Lương đáp :
– Được chứ, hãy đến đây bất kể khi nào cháu muốn……
Tiểu Long cúi chào thầy Lương rồi ra về……..Trải qua mấy chục năm, ngôi nhà trên núi Bạch Hạc của Khúc Quân sư phụ vẫn còn đó nhưng người thì đã mãi mãi ra đi. Tiếng hạc kêu vang vọng nơi núi rừng, tiếng suối chảy róc rách tỏa ra làn khói trắng mờ ảo như chốn tiên cảnh bồng lai.
Trở về nơi ẩn cư của sư phụ cũng đã gần 1 năm……..Mọi thứ từ con người của hương Kim Giang cho tới cảnh sắc núi sông hùng vĩ theo như thầy Lương nhận thấy vẫn đang rất thanh bình và yên ổn…….Thế nhưng, đâu đó sâu bên trong tâm khảm của ông vẫn xuất hiện một nỗi bất an khiến ông day dứt chưa thể rời đi.
Thầy Lương khẽ tự nhủ :
– “Thiên Cơ” lần này là gì đây ? Sư phụ……chẳng lẽ người muốn con quay về để kết thúc hành trình trên con đường trả nghiệp ?

Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 10 Average: 4.2]