Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác nội dung của KenhSachNoi.Com, hãy search trên Google vi cú pháp: "Từ khóa" + "kenhsachnoi.com". (Ví dụ: Sách ni miễn phí kenhsachnoi.com). Tìm kiếm ngay

Thầy Tàu ly kỳ truyện quyển 5 – Chap 10: Đạo

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 5.

Tác Giả : Trường Lê.

– THIÊN CƠ –

Chap 10 : “ Đạo “

Lâm tiên sinh không giấu nổi vẻ mặt thảng thốt :

– Nói…nói chuyện với thủy thần ? Thầy không đùa đấy chứ ?

Thầy Lương cười đáp lại :

– Chuyện liên quan đến mạng người mà tôi có thể đem ra đùa được sao ? Có điều việc này e cũng không dễ dàng gì….Bởi vì hình như người dân trong hương này không thờ cúng thần sông phải không ?

Lâm tiên sinh chép miệng thở dài :

– Ngày xưa thì có, đó là từ thời Khúc Quân sư phụ của ngài còn sống……Trên khúc sông này ngài ấy có cho dựng 1 cái miếu để dân làng thờ cúng. Sau khi Khúc Quân sư phụ viên tịch nước sông Châu Giang bỗng dâng cao, khu vực dựng miếu đất bị sụt lún, mưa kéo dài 3 ngày 3 đêm, cuối cùng miếu chìm xuống sông không để lại dấu vết gì. Mọi người sau đó cũng cố gắng xây dựng lại miếu nhưng cứ hễ xây là lại đổ. Sợ phạm vào mệnh trời, người trong hương không ai dám xây miếu thờ nữa…..Tôi thì chưa từng thấy bao giờ nhưng có một lời đồn trong hương kể lại rằng, vào ngày giỗ của Khúc Quân sư phụ, trong tầm khoảng 12h đêm cho tới 2h sáng sẽ xuất hiện 1 con cá lớn vùng vẫy, quẫy nước ở giữa lòng sông….Dân đi câu đêm thấy và truyền tai nhau lại như vậy.

Thầy Lương hỏi lại :

– Có chuyện như vậy thật sao ? Con cá đó có hình dạng như thế nào ?

Lâm tiên sinh tiếp :

– Thì tôi cũng chỉ nghe kể lại thôi, thấy bảo con cá ấy có màu vàng óng ánh, rất lớn, khi nó xuất hiện cả khúc sông sáng rực lên ánh hoàng kim.

Thầy Lương sửng sốt :

– Một con cá có màu vàng ư ? Chẳng lẽ…..lại là nó…..?

Nghĩ tới đây, thầy Lương chợt nhớ đến chuyện từ thời ông còn là một cậu nhóc …..Trong 1 lần đi công chuyện cùng với sư phụ, trên đường trở về Bạch Hạc Sơn, hai thầy trò đi ngang qua 1 ngôi chùa cổ……Ngôi chùa bị bỏ hoang đã nhiều năm, không còn ai sống trong đó nữa. Bỗng nhiên Khúc Quân sư phụ tỏ ý muốn vào trong vãn cảnh chùa và nói trong chùa có bảo vật…

[……..]

Đứng trước ngôi chùa hoang tàn, tường gạch đổ nát, rêu xanh phủ kín khắp nơi, nom hoang vu, lạnh lẽo vô cùng…..Dường như đã nhiều năm không có người lai vãng thành thử ra cây cối mọc cao lớn như rừng, cỏ dại tốt um cao quá đầu gối. Nếu không có cái cổng chùa cùng phần mái ngói uốn lượn lấp ló phía sau nhưng hàng cây với tán là dày chắc có lẽ chẳng ai biết được bên trong có 1 ngôi chùa cổ kính.

– Sư phụ, sao đang đi sư phụ lại dừng lại….? – A Lương hỏi.

Khúc Quân sư phụ đưa mắt nhìn lên trên hai cột trụ lớn một bên đã nứt vỡ chỉ còn lại phân nửa, dây leo bám kín chỉ lộ ra phần gạch đỏ nham nhở, ông khẽ đọc :

– Chùa Minh Tâm……Đi sắp qua vùng đất này mới thấy một nơi địa mạch tốt tới như vậy. Thật không ngờ tất cả chỉ còn lại 1 cảnh điêu tàn. Nhiều năm hoang phế thế nhưng vượng khí ở đây vẫn tỏa ra ngút trời, cây cối phát triển vô cùng mạnh mẽ. A Lương, chúng ta ghé vào 1 chút…

Cả 1 chặng đường dài, đi qua biết bao nhiêu khu vực người dân sinh sống đông đúc, tấp nập, hàng ăn, quán rượu nhiều nhan nhản thế nhưng cứ mỗi lần A Lương ngỏ ý ghé vào đâu đó để nghỉ ngơi, Khúc Quân sư phụ đều lặng im không nói gì, cứ tiếp tục đi về phía trước. Đến đây, cảnh sắc hoang tàn, xung quanh chẳng có nhà dân thì đột nhiên lại nghe sư phụ muốn vào vãn cảnh.

A Lương hỏi :

– Chỉ là 1 ngôi chùa bỏ hoang, bên trong cỏ mọc tốt um che phủ đi mọi thứ….Sao sư phụ lại muốn vào ? Từ sớm đi qua bao nhiêu hàng quán, đồ nhi gợi ý mà người chẳng nghe….

Khúc Quân sư phụ mỉm cười :

– Tên ngốc này, ta không ghé vào những nơi đó là có lý do của ta…..Dân ở đây họ không tin vào Đạo, thậm chí còn là ghét bỏ Đạo, bài trừ sư sãi, đạo sĩ, tăng ni, phật tử. Có những thứ nên tránh đi thì hơn, ngôi chùa Minh Tâm này chắc hẳn trước đây từng là 1 ngôi chùa linh thiêng, cũng chính vì sự bài xích của người dân ở đây nên mới trở nên hoang tàn. Ta còn nghĩ sẽ đi qua nơi này một cách nhàm chán, nhưng xem ra cũng không đến nỗi tệ. A Lương, trong này có bảo vật đó.

A Lương tròn mắt :

– Bảo vật ? Thật hả sư phụ ? Nhưng mà là bảo vật gì mới được chứ ?

Khúc Quân sư phụ vuốt râu cười lớn :

– Khà khà khà, tên nhóc nhà ngươi khi nghe đến bảo vật thì đã lập tức tò mò…..Là gì thì phải vào trong mới biết được. Thiên cơ bất khả lộ…..Ha ha ha….Ha ha ha.

Hai thầy trò vén cỏ bước vào bên trong ngôi chùa, đứng bên ngoài thật không nghĩ được rằng khuôn viên trong chùa lại rộng đến như vậy. Rêu phong, cỏ dại theo năm tháng dần che phủ đi tất cả đường đi lối lại…..Chùa đã sụp đổ 1 phần, thứ duy nhất vẫn sừng sững, hiên ngang trước khoảng sân rộng có lẽ là cây bồ đề xanh tốt, cây cao hơn cả mái chùa, một phần thân nơi gần gốc bị lõm 1 hố lớn như thể cây bồ đề này từng phải trải qua 1 sự tàn phá khốc liệt.

A Lương hỏi :

– Sư phụ, rốt cuộc thì bảo vật mà người nói được giấu ở đâu. Chùa đổ, tượng vỡ, mọi thứ gần như bị phá hủy, bên trong này có còn lại gì nguyên vẹn đâu cơ chứ ?

Khúc Quân sư phụ chỉ tay về phía sau chùa, ông nói :

– Bảo vật mà ta nói ở đằng kia…..Ai nói cho con là nơi đây không còn gì nguyên vẹn, trong chùa này không chỉ có 2 chúng ta đâu. Lặng im và lắng nghe kỹ mà xem, con sẽ thấy…

Nghe sư phụ nói trong chùa còn có người khác, bỗng dưng A Lương rùng mình…..Đi theo sư phụ cũng đã gặp không biết bao nhiêu chuyện kỳ dị, được chứng kiến cảnh trừ ma, diệt yêu…..Bản thân cũng là người có khả năng đặc biệt, thế nhưng mỗi lần nghe sư phụ nói ẩn ý, A Lương lập tức có dự cảm không lành. Xưa nay kỳ trân dị bảo đâu phải vật dễ dàng muốn lấy là lấy. Không có kết giới bảo vệ thì cũng phải do yêu ma canh giữ.

Làm theo lời sư phụ, A Lương nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe……Quả nhiên đâu đó quanh đây vang lên âm thanh như ai đang lội nước.

“ Soạt….Bủm….Bủm…..Sột….Soạt “

Mở mắt ra, A Lương vội nói :

– Sư phụ, con nghe thấy rồi……Ngôi chùa hoang vắng như thế này thì chỉ có thể là ma…….Người lên trước đi….Con đi sau yểm trợ…

“ Cốc “

Khúc Quân sư phụ gõ nhẹ vào đầu A Lương, miệng khẽ cười, ông thở hắt ra :

– Hầy, tuy bị bỏ hoang, nhưng khi nãy ta có nói vượng khí nơi đây rất tốt…..Ma quỷ không dám ngự ở đây đâu. Tiếng mà con vừa nghe thấy là tiếng lội bùn, phía sau ngôi chùa này có 1 cái đầm…..Bảo vật đang ở đó.

Khúc Quân sư phụ đi trước, A Lương bước theo sau……Đi vòng ra sau chùa quả nhiên có 1 cái đầm lớn. Nhưng bất ngờ hơn, 2 thầy trò chạm mặt 1 người thanh niên chân tay vẫn còn lấm lem bùn đất, anh ta 1 tay cầm đơm, 1 tay cầm giỏ đang đi tới từ phía đối diện.

Thoạt nhìn thấy 2 thầy trò, người thanh niên này hoảng hốt hét toáng lên :

– Ối trời ơi……Ai…ai thế này…? Hai…người…là….

A Lương lè lưỡi, mắt trợn lòng trắng, miệng hú lên :

– Hư…hư….hư……Chúng ta là ma đây……Hú…hú hú….

Người thanh niên buông giỏ tính quay đầu chạy thì Khúc Quân sư phụ cốc A Lương 1 cái đau điếng :

“ CỐP “

– Á….Á…..đau….đau quá……Sư phụ, sao lại đánh con…….

Đoạn Khúc Quân gọi với theo người thanh niên kia :

– Chàng trai, đừng sợ…..Chúng ta là người, không phải ma……Ngươi không cần phải chạy.

Người thanh niên quay đầu nhìn, thấy thằng nhóc đi cùng ông già có gương mặt phúc hậu, thấy chân của cả 2 vẫn chạm đất thì mới tin không phải là ma. Lau mồ hôi, rón rén nhặt lại cái giỏ, miệng khẽ hỏi :

– Vậy…hai người là ai…? Không phải tới bắt tôi chứ ?

Khúc Quân sư phụ mỉm cười :

– Sao tôi lại bắt cậu ? Thầy trò tôi là người nơi khác đến đây, đi ngang qua ngôi chùa này ghé vào vãn cảnh….Không ngờ lại gặp cậu, cậu tới đây để đơm cá sao ?

Người thanh niên gật đầu, anh ta nói anh ta là người sống ở cánh đồng cách ngôi chùa này 1 dặm…..Nhà còn có mẹ già, vì gia cảnh nghèo nên phải tự kiếm kế sinh nhai. Biết ngôi chùa này bị dân quanh vùng cấm vào nhưng anh ta vẫn hay lẻn vào đây bắt cá, hái rau dại bởi thực vật trong chùa phát triển rất tốt. Đó cũng là lý do tại sao khi thấy 2 thầy trò A Lương, người thanh niên này sợ quá mà bỏ chạy.

Khúc Quân sư phụ hỏi :

– Trong giỏ của cậu có những gì vậy ?

Người thanh niên tên A Mã đáp :

– Một số loại cá, vài con tôm mà thôi…..À, có 1 con cá chép vàng bằng lòng bàn tay, tôi tính đem về nấu cháo cho mẹ.

Khúc Quân sư phụ mỉm cười :

– Thế này đi, tôi sẽ mua lại cái giỏ của cậu với giá 1 lượng vàng…..Cậu đồng ý chứ ?

Không chỉ A Mã mà A Lương cũng phải sửng sốt, A Mã lắp bắp :

– Ông…ông không nói đùa đấy chứ ? Ông muốn mua….lại cái giỏ này bằng 1 lượng vàng….?

A Lương kéo tay sư phụ :

– Sư phụ……Người đang đùa phải không ?

Khúc Quân lấy ra 1 thỏi vàng tương đương với 1 lượng vàng, đưa cho A Mã, ông nói :

– Cầm lấy vàng, còn cái giỏ này sẽ là của ta….

Đưa vàng lên miệng cắn thử……A Mã vẫn không dám tin đây là sự thật, A Lương tặc lưỡi :

– Không phải thử, là vàng thật đấy….

A Mã trao luôn cả cái giỏ cho Khúc Quân sư phụ, cúi đầu cảm tạ, sợ Khúc Quân sư phụ đổi ý, A Mã vội vã rời khỏi chùa Minh Tâm. Cầm cái giỏ lên, chỉ tay về phía bức tường phủ rêu, Khúc Quân sư phụ nói với A Lương :

– Ở kia có cái lu đất nhỏ, trong lu có sẵn nước……Đem tới đây cho ta.

A Lương đem lu đất tới, Khúc Quân sư phụ lựa lấy con cá chép vàng, còn lại những thứ khác ông đem thả lại trong đầm. Nhìn con cá bơi trong chiếc lu đất, vảy nó ánh lên óng ánh sắc hoàng kim.

A Lương hỏi :

– Đây là bảo vật mà sư phụ nói đấy ư ?

Khúc Quân gật đầu, nhìn con cá chép vàng trong lu, ông trả lời câu hỏi của A Lương :

– Đúng vậy, ở giữa hai mắt, trên đỉnh đầu của nó có chữ “Đạo”, giữa vùng đất không có đạo vẫn có kẻ tu đạo trong suốt trăm năm qua……Đây chính là bảo vật…

Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 1 Average: 5]