Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác nội dung của KenhSachNoi.Com, hãy search trên Google vi cú pháp: "Từ khóa" + "kenhsachnoi.com". (Ví dụ: Sách ni miễn phí kenhsachnoi.com). Tìm kiếm ngay

Thầy Tàu ly kỳ truyện quyển 5 – Chap 13 : Ô Mã Quan

Chap 13 : “ Ô Mã Quan “

“ Kịch….kịch…kịch “

Trai tráng của hương Kim Giang lên thuyền nhỏ chèo ra giữa dòng sông, họ sử dụng sào, dây thừng cố định quan tài rồi từ từ kéo vào bờ. Dưới ánh đuốc rực lửa, chiếc quan tài được đưa lên mặt đất…..

– Nào…nào…..mọi người cùng hô rồi chung tay kéo lên nhé…..Bên trên bờ giữ chặt lấy dây thừng….Bên dưới nước chúng tôi sẽ đẩy phụ…..

– 1…2…..3…….Nào……..

“ Bõm….bõm….bõm “

Sau mỗi nhịp hô, dưới sông kẻ đẩy, trên bờ người kéo……

– Tiếp nhé…1….2…..3……Lên….nào……

“ Xoẹt…..xoẹt “

“ Ọc…ọc..ọc “

Chiếc quan tài kéo lê trên mặt cỏ nơi bờ sông…….Bên trong có cả nước nên khá nặng, khi được đưa lên bờ, ở góc cạnh bên quan tài nước chảy ra ồ ạt từ 1 cái lỗ phải lớn bằng 1 gang tay. Quan tài này đã bị vỡ….

Thầy Lương nói với mọi người :

– Được rồi, tạm thời đừng ai chạm vào nó……Các vị vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi.

Tiến tới bờ sông, thầy Lương chắp tay khẽ cúi đầu cảm tạ “Đạo Ngư”. Kể từ lúc đó, không thấy “Đạo Ngư” xuất hiện nữa…….Vừa quay lại, bỗng thầy Lương nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu mình :

“ A Lương, “Đạo Ngư” ta ở sông Châu Giang này cũng đã 50 năm…..Kể từ sau khi Khúc Quân qua đời, nơi đây đã bắt đầu có sự biến đổi. Ta tin rằng sự trở về của ngươi không phải là trùng hợp….A Lương, có những chuyện ngươi không thể nhìn thấy, cho dù ngươi có khả năng thấu thị âm dương. Bảo trọng….”

Giọng nói biến mất, sông Châu Giang trở lại trạng thái yên ắng, tĩnh lặng……Thầy Lương bước lại gần chiếc quan tài vừa mới được trục vớt. Cầm đuốc soi 1 vòng quanh quan tài. Nếu không tính chỗ bị thủng thì quan tài này khá chắc chắn, có điều lạ là toàn bộ quan tài đều được sơn màu đen tuyền, bốn góc quan tài có khắc 4 bức tượng gỗ hình con ngựa. Dưới ánh lửa đuốc, chiếc quan tài đột nhiên tỏa ra 1 làn khói đen, đồng thời bên trong quan tài vang lên những tiếng lục cục như có ai đang gõ vào ván…

Lâm tiên sinh cùng những người có mặt ở đó giật mình hoảng sợ, ai nấy đều vội vã lùi ra xa, lão Ngũ ú ớ chỉ tay về phía quan tài, sắc mặt đầy kinh hãi :

– Thầy…thầy Lương…..có…có thứ gì đó…đang chảy ra kìa…….Là…là máu…..máu đấy…

Nhìn xuống dưới chân, quả nhiên ngay vị trí quan tài bị thủng 1 lỗ, từ trong quan tài chảy ra thứ nước màu đỏ như máu. Mọi người tá hỏa, có người sợ đến mức quay lưng bỏ chạy…..Không biết người trong quan tài đã chết từ bao giờ, thế nhưng chẳng có lý gì cho tới lúc này máu vẫn chảy ra như thế kia được cả……Chưa kể đến, những tiếng lục cục phát ra từ bên trong quan tài càng lúc lại càng lớn. Không phải ma thì cũng là quỷ, lão Ngũ hét lớn :

– CHẠY….CHẠY…ĐI….LÀ….QUỶ…ĐẤY…..

Lồm cồm bò dậy, chạy mà trượt cả chân, lão Ngũ ngã oạch xuống đất……Vài người khác cũng bị ông ta dọa cho bay mất hồn vía, chỉ có La đại phu, Lâm tiên sinh, A Thiện, Trịnh thúc đang chờ tiểu Nguyệt tỉnh dậy là vẫn cố nán lại chờ đợi thầy Lương…..Đứng ngay bên cạnh quan tài thế nhưng xem ra thầy Lương không lấy gì làm sợ hãi.

Thầy Lương nói :

– Hai ngươi chết oan đến mức âm hồn bất tán, chết không nhắm mắt, oán khí hóa thành máu để biểu thị sự oan uổng…..Ta hiểu rồi, tuy nhiên trước tiên hãy để ta giúp hai ngươi thoát khỏi cỗ quan tài mang ấn chú này đã. Nhưng hãy nhớ, tự thân các ngươi phải buông bỏ hận thù, như vậy 2 mẹ con ngươi sau này mới có thể đầu thai, chuyển kiếp…..

Dứt lời, thầy Lương dùng tay áo lau khô phần nắp áo quan, cắn đầu ngón tay trỏ bật máu, lấy máu của mình, thầy Lương viết lên trên nắp áo quan 1 chữ “ 安 ”.

Sau khi viết xong, làn khói đen tỏa ra xung quanh quan tài tan dần rồi biến mất, tiếng động lục cục cũng nhỏ dần sau đó không còn nghe thấy nữa, thứ nước màu đỏ như máu đang chảy ra từ lỗ hổng góc áo quan cũng đã ngừng lại. Bốn bề im lặng, gió thổi hiu hiu, thầy Lương áp bàn tay vào nắp áo quan, miệng nói :

– Như vậy là hai ngươi đã đồng ý với ta…..Ta hứa sẽ lo cho hai mẹ con ngươi mồ yên, mả đẹp, nói dân làng thường xuyên hương khói, cầu nguyện cho hai người các ngươi sớm được siêu thoát, chờ ngày chuyển kiếp, đầu thai.

Đoạn thầy Lương quay lại nhìn La đại phu, Lâm tiên sinh cùng vài người còn đứng ở đó. Thầy Lương khẽ thở dài :

– Trước mắt thì mọi chuyện tạm thời đã ổn….Như mọi người đã thấy, người chết bên trong quan tài này chất đầy oán khí, chết oan nên dù xác thịt không còn nhưng máu tươi vẫn chảy ra như muốn giãi bày nỗi oan ức thấu tận trời xanh. Cũng là 1 phần cơ duyên, nay tôi muốn siêu độ cho 2 mẹ con họ. Trong khoảng thời gian đi lại trong hương, Lương tôi cũng có tìm được 1 mảnh đất tốt. Thế nhưng thật tình vẫn chưa tìm được vật chôn để ngự ở mảnh đất đó. Định bụng sau khi rời khỏi đây sẽ nói cho mọi người biết. Thế nhưng hôm nay gặp chuyện, tôi mạn phép cúi đầu xin Lâm tiên sinh cùng toàn thể bà con trong hương, cho tôi dùng mảnh đất ấy để chôn cất 2 mẹ con họ. Để họ nương nhờ vượng khí nơi đây cho linh hồn 2 mẹ con được thanh thản, buông bỏ oán hận, sớm đầu thai…..Không biết ý của Lâm tiên sinh cùng mọi người thế nào ?

Lâm tiên sinh cúi đầu đáp :

– Thầy Lương đây là bậc kỳ nhân, là đệ tử của Khúc Quân sư phụ….Dân hương Kim Giang chúng tôi nợ ân tình sư phụ của ngài mấy đời còn chưa trả hết. Không cần nhắc tới ân đức của Khúc Quân sư phụ, nội việc trong thời gian qua, thầy Lương giúp đỡ chúng tôi trong việc chữa bệnh, cứu người cũng đã khiến chúng tôi vô vàn cảm kích. Bản thân tôi cũng như những người có mặt ở đây hôm nay như được mở mang tầm mắt, được chứng kiến những chuyện nhân duyên thiên biến vạn hóa…..Mọi sự thầy hãy cứ quyết định, thân làm hương trưởng, thay mặt cho toàn bộ dân trong hương, lão Lâm tôi xin được giúp thầy 1 tay……Chúng tôi sẽ nghe theo mọi chỉ dẫn của thầy.

Thầy Lương vội nói :

– Ấy chết, Lâm tiên sinh cùng mọi người quá lời rồi…..Từ nhỏ tôi đã được sư phụ đem về đây cưu mang, lớn lên trên đất của Bạch Tộc, mặc dù mấy chục năm qua tha hương cầu thực nhưng nơi đây vẫn là quê hương của tôi. Chỉ hổ thẹn khả năng không bằng sư phụ nên có nhiều chuyện Lương tôi vẫn chưa thực hiện được…..Nếu đã được sự đồng ý của Lâm tiên sinh, tôi sẽ dùng mảnh đất đó an táng cho 2 mẹ con đáng thương này. Bây giờ thế này, phiền Lâm tiên sinh chuẩn bị giúp tôi 1 bộ tiểu quách, nếu được thì xin Lâm tiên sinh chọn loại được làm bằng đá hoặc chí ít cũng được làm từ sành sứ, không được dùng tiểu quách gỗ. Lấy loại có kích thước lớn nhất. Chuẩn bị thêm kim trang, tiền vàng, quần áo giấy cho 2 người nữ, 1 lớn, 1 nhỏ….Lấy nước nóng của suối chảy từ Bạch Hạc Sơn đem tới đây, sẽ cần khá nhiều nước nên đem càng nhiều càng tốt. Nhặt lấy 100 viên đá ở suối, đá nhỏ bằng đầu ngón tay. Đem theo cả đồ đục, chiếu, khăn sạch, nếu như có hoa nhài khô thì tốt, tôi yêu cầu hơi nhiều, nhưng đây là những vật dụng cơ bản dùng trong việc cải táng. Phiền mọi người giúp tôi chuẩn bị.

Trong lúc thầy Lương nói, La đại phu nhanh trí ghi lại tất cả những gì mà thầy Lương yêu cầu.

– Để tôi quay về nói mọi người chuẩn bị. – La dại phu nói.

A Thiện đáp :

– Nhà của La đại phu cách đây khá xa, đi lại sẽ tốn thời gian….Có giấy ghi chép đây rồi, để tôi chạy về nhà nói mẹ và chị gái chuẩn bị. Mọi người cứ ở lại đây, có đủ đồ, chúng tôi lập tức đem tới ngay.

Cầm tờ giấy ghi chép, A Thiện cùng vài thanh niên trong hương Kim Giang tức tốc rời đi. Trên bờ sông lúc này còn lại thầy Lương, Lâm tiên sinh, La đại phu và lão Trịnh. Nhìn chiếc quan tài, thầy Lương bây giờ mới nói :

– Cũng không giấu gì mọi người, chiếc quan tài màu đen này còn được gọi là “ Ô Mã Quan “.

Lão Trịnh run giọng hỏi :

– “ Ô Mã Quan “……Tôi từng có nghe nói tới tên gọi này……Nó là một loại bùa chú thì phải…?

Thầy Lương gật đầu :

– Lão Trịnh nói không sai, “ Ô Mã Quan “ đích thị là 1 loại bùa chú, một loại bùa chú dùng để hủy hoại linh hồn người chết. Mọi người nhìn thấy rồi chứ, ở bốn góc quan tài đều có khắc hình bốn con ngựa quay đầu về 4 hướng, ở đầu quan tài cũng có 1 con ngựa được khắc như vậy nhưng kích thước lớn hơn 4 con còn lại.

La đại phu đi 1 vòng quanh quan tài quả nhiên có 5 con ngựa gỗ được sơn màu đen. Ấp úng, La đại phu liên tưởng tới 1 hình phạt thời cổ xưa :

– Có…phải đây là…..ngũ mã phanh thây ?

Thầy Lương gật đầu đáp :

– “ Ô Mã Quan” chính là sử dụng hình tượng “ ngũ mã phanh thây “, có điều trong trường hợp này thì phải gọi là “ Ngũ Mã Phanh Hồn “. Nôm na chúng ta hiểu, khi người chết bị đem bỏ vào trong “ Ô Mã Quan”, linh hồn của họ ngày đêm sẽ bị 5 con ngựa khắc trên quan tài dày vò cho tới khi hồn phách bị xé nát, không có cơ hội được siêu sinh.

Lâm tiên sinh nuốt nước bọt, run run tay chỉ vào quan tài, miệng hỏi :

– Nói..nói vậy quan tài đen…này……là 1 loại bùa chú…..? Sao…có người lại ác độc đến thế ? Ngay cả linh hồn người chết…..cũng không…tha….

Thầy Lương thở hắt ra :

– Đúng vậy, kẻ sử dụng “ Ô Mã Quan “ chôn xác 2 mẹ con họ thực sự quá nhẫn tâm……Đó là lý do vì sao khi nãy chúng ta nhìn thấy máu chảy ra từ trong quan tài mặc dù bên trong quan tài có lẽ chỉ còn lại xương và bùn đất mà thôi.

Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 3 Average: 4.7]