Chap 18 : “ Kim Sơn Bạch Tộc “
Đầu giờ Thìn sáng ngày hôm sau, tại mỏm đất có hình bán nguyệt…..Lúc này trưởng hương Kim Giang là Lâm tiên sinh cùng một đội gồm 6 thanh niên trai tráng trong hương đã có mặt ở đó từ sớm, cha con lão Ngũ cùng La đại phu cũng vừa mới đến.
Thấy Lâm tiên sinh, nhìn trước ngó quanh không thấy thầy Lương đâu, La đại phu hỏi :
– Thầy Lương vẫn chưa tới sao ?
Lâm tiên sinh lắc đầu :
– Vẫn chưa tới, tôi đang lo tối qua ông ấy quay về Bạch Hạc Sơn, không biết có xảy ra chuyện gì không đây…
La đại phu cũng có chung suy nghĩ như vậy, bởi bình thường thầy Lương rất đúng hẹn, kể từ khi quen biết thầy Lương, chưa khi nào La đại phu thấy thầy chậm trễ với ai…..Lão Ngũ nói :
– Hôm qua tôi đã bảo thầy ấy ở lại nhà tôi nghỉ ngơi mà thầy nhất quyết không chịu…..Tối đêm, đi đường bằng mắt còn không nhìn rõ nói gì đến đi lên núi. Cũng già cả chứ có phải trẻ trung gì nữa đâu.
La đại phu thở hắt ra :
– Thực ra thầy Lương có lý do riêng, mà thầy ấy không quản nguy hiểm lên núi lúc nửa đêm như vậy cũng là vì dân trong hương này cả đấy..
Lão Ngũ hỏi :
– La đại phu nói vậy là sao ?
La đại phu tiếp :
– Đêm qua trên núi Bạch Hạc có 1 loài thuốc quý 1 năm chỉ xuất hiện 1 lần……Thầy Lương vì không muốn bỏ lỡ cơ hội hái thuốc cho nên mặc dù đã gần nửa đêm, sau khi cải táng cho 2 mẹ con tội nghiệp kia, ông ấy chẳng nghỉ ngơi mà tức tốc quay về Bạch Hạc Sơn.
Lâm tiên sinh nghe xong lại càng thấy lo lắng hơn, Lâm tiên sinh nói :
– Thầy Lương đúng là người đức độ, cứ đứng ở đây chờ đợi, đoán già đoán non cũng không phải cách. Chi bằng tôi đi cùng vài người lên núi tìm thầy ấy xem sao ? Nếu như không may xảy nhỡ ra chuyện gì còn kịp thời ứng cứu.
Lão Ngũ gật đầu đồng ý :
– Đúng….đúng, để tôi đi với Lâm tiên sinh….
Lão Ngũ vừa dứt lời thì A Thiện chỉ tay về phía trước mặt nói lớn :
– Hi hi, không cần đâu…..Thầy Lương tới rồi kìa…..
Vẫy tay, A Thiện gọi to :
– Thầy Lương, chúng tôi ở đây….
Tới nơi, thầy Lương khẽ cúi đầu xin lỗi mọi người :
– Chào Lâm tiên sinh, La đại phu, cha con lão Ngũ và mọi người……Mong các vị thứ lỗi cho sự chậm trễ của tôi. Còn bây giờ, chúng ta tập trung vào việc đào huyệt, chôn quách cho hai mẹ con họ trước đã….
Không để mất thêm thời gian, thầy Lương lập tức xác định vị trí để đào huyệt, đào sâu bao nhiêu, dài rộng ra sao đều được thầy Lương chỉ dẫn…..Đội đào mộ toàn người khỏe mạnh, có sức vóc thế cho nên tuy hơi chậm trễ so với dự kiến một lúc nhưng việc đào huyệt vẫn được hoàn thành vào đúng khung giờ đẹp, đảm bảo cho mọi thứ diễn ra suôn sẻ và thuận lợi nhất.
Chôn xong quách, thầy Lương cùng mọi người dọn dẹp cỏ dại trên mỏm đất thật sạch sẽ, chỉ để lại duy nhất cây ổi lá xanh mơn mởn…..Thầy Lương chạm vào thân cây ổi, miệng nói :
– Đừng ai chặt phá cây ổi này, đợi đến khi nào cây ổi ra quả, đó cũng là lúc linh hồn 2 mẹ con họ được siêu thoát. Ổi kia, ta gửi gắm phần mộ của họ cho ngươi vậy nhé…
Biết sẽ đắp mộ nên Lâm tiên sinh cẩn thận đem theo 1 tấm bia đá, lúc này tấm bia cũng đã được chôn xuống đất, phần mộ hướng về phía sườn thoải, đứng từ đây có thể nhìn xuống những cánh đồng lúa, hoa màu, những ngôi nhà quét ve trắng của người Bạch trong hương Kim Giang……Sau khi cắt cỏ, dọn dẹp sạch sẽ, những người có mặt tại mỏm “ bán nguyệt “ lúc này mới thực sự thấy đây đúng là nơi đất tốt.
Lâm tiên sinh nói :
– Thầy Lương, mộ đã đắp xong, cỏ cũng đã dọn sạch, bia đá này mời thầy chấp bút…
Đã là bia mộ thì phải có tên, thế nhưng danh tính của 2 mẹ con họ vẫn chưa được xác định, trừ khi không thể biết chứ chưa tìm mà để mộ vô danh cũng là lỗi với người đã khuất…..Thầy Lương đã tính đến chuyện này, đáp lại lời Lâm tiên sinh, thầy Lương nói :
– Tạm thời bia đá cứ để trống…….Sau chuyến đi đến Kim Sơn Bạch Tộc, quay về tôi sẽ viết sau.
Lâm tiên sinh cùng cha con lão Ngũ không giấu nổi sự ngạc nhiên, họ đồng thanh hỏi :
– Thầy tính sang bên kia sông Châu Giang để đến hương Kim Sơn ?
Thầy Lương gật đầu :
– Đúng vậy, trước tiên là để tìm hiểu về cái chết của 2 mẹ con họ, sau nữa là chuyến đi này cũng sẽ liên quan đến hương Kim Giang…..Tạm thời tôi chỉ có thể nói với mọi người như vậy thôi. Những chuyện khác đợi tôi quay về sẽ nói tiếp…
Lâm tiên sinh lo lắng :
– Đã mấy chục năm trôi qua, tuy không thể hiện quá gay gắt nhưng Kim Giang và Kim Sơn giống như thù địch của nhau…..Người bên Kim Sơn không ưa gì người bên Kim Giang, bản thân chúng tôi cũng thế…..Không cấm đoán nhưng hai bên cũng không chào đón nhau. Chỉ sợ thầy đi qua đó lại gặp chuyện rắc rối…..Nhất là khi thầy còn đi tìm hiểu về cái chết của 2 mẹ con họ. Người Kim Sơn không hiền lành, chất phác như người bên Kim Giang đâu thầy…
A Thiện cãi :
– Trưởng hương, ngài nói thế là sai rồi……Ở đâu cũng có người này, người kia…..Đúng là Kim Sơn Bạch Tộc họ phát triển hơn chúng ta, cuộc sống của họ cũng khác với chúng ta thế nhưng nói tất cả họ đều là người xấu thì không đúng. Thầy Lương, chính vì định kiến của các bậc trưởng bối nên mới khiến mối quan hệ của Bạch Tộc ngày càng trở nên gay gắt hơn…..Cháu đã gặp người bên Kim Sơn, những người trẻ như cháu cũng mong muốn 2 hương trở nên gắn bó, đoàn kết giống như những gì được vẽ lại trên tường từ thời tổ tiên…
– C M MỒM NGAY……SAO MÀY DÁM VÔ LỄ VỚI L M TIÊN SINH……MÀY ĂN PHẢI BÙA MÊ THUỐC LÚ CỦA BỌN KIM SƠN THẬT RỒI….CÒN KHÔNG MAU XIN LỖI. – Lão Ngũ hét lên, ông ta quát thẳng vào mặt A Thiện…..
Thầy Lương vội đỡ lời :
– Xin mọi người bĩnh tĩnh lại, cảm ơn Lâm tiên sinh đã nhắc nhở……Tôi thấy lời của A Thiện cũng có lý của cậu ấy….Đã mấy chục năm qua 2 bên không có giao thương, không có quan hệ thì làm sao các vị khẳng định được bên đó toàn người xấu…..Thôi thì tôi tính như thế này……Tôi tuy sống ở đất của Bạch Tộc, thế nhưng lại không phải người Bạch….Coi như lần này để tôi làm trung gian, tôi sẽ qua bên đó tìm hiểu cuộc sống của bọn họ ra sao rồi quay về đây nói chuyện với mọi người. Biết đâu lần trở về này của tôi chính là chìa khóa để hóa giải khúc mắc bao năm qua giữa Kim Giang và Kim Sơn.
Lâm tiên sinh ấp úng :
– Nhưng…nhưng mà…..lỡ như họ biết thầy là người bên này….thì….
Thầy Lương mỉm cười :
– Về điều này thì mọi người đừng lo, đã mấy chục năm tôi mới quay về đây…..Ngay đến cả các vị ban đầu cũng chẳng biết tôi là ai thì làm sao người bên Kim Sơn biết được. Cái tôi cần là làm cách nào để có thể qua đó mà không bị phát hiện kìa..
A Thiện sốt sắng :
– Chuyện này thì thầy Lương cứ giao cho tôi……Tôi biết phải làm thế nào…..Bao giờ khởi hành thầy cứ gọi tôi là được…..Nhưng nếu chèo thuyền vào buổi tối sẽ kín đáo hơn…
Lão Ngũ tính chửi con tiếp nhưng ngại thầy Lương nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, thầy Lương gật đầu :
– Nếu vậy tối nay đành phải làm phiền A Thiện……Chuyến đi này xem ra cũng rất thú vị đây…..
[……….]Cùng thời điểm đó, phía bên kia dòng sông Châu Giang, Kim Sơn Bạch Tộc…..Tại 1 ngôi nhà lớn….
– Phu nhân, tôi đã đưa người đến rồi đây…- Tên gia nô cúi đầu chào kính cẩn, hắn dẫn theo 1 người phụ nữ ăn mặc rách rưới, tóc tai rối bời, người ngợm có hơi bẩn thỉu.
Vị phu nhân xinh đẹp trong bộ váy áo được may từ lụa tơ tằm thướt tha bước lại gần người phụ nữ kia, cô ta đưa bàn tay chạm nhẹ vào cằm người phụ nữ, nhìn mặt người này, cô ta mỉm cười nói với gia nô :
– Đưa đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, cho ăn uống đầy đủ…
Người phụ nữ nghe thấy vậy thì vội khấu đầu lạy lục vị phu nhân :
– Đa tạ phu nhân, cảm ơn phu nhân đã cưu mang……
Khẽ dùng tay xoa bụng, người phụ nữ nghẹn ngào :
– Con ơi, mẹ con mình được cứu rồi……Cảm ơn phu nhân đi con….
Vị phu nhân kia mỉm cười ra hiệu cho người đưa người phụ nữ này đi tắm rửa, thay quần áo……Chỉ còn lại 2 người là cô ta và tên gia nô, ngoắc ngón tay cho tên gia nô lại gần…..Cô ta khẽ nói thầm vào tai hắn :
– Ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ ?
Tên gia nô cúi đầu vâng dạ đáp :
– Phu nhân yên tâm, đêm nay phu nhân sẽ có 1 bát canh thai nhi bổ dưỡng ạ…