Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác nội dung của KenhSachNoi.Com, hãy search trên Google vi cú pháp: "Từ khóa" + "kenhsachnoi.com". (Ví dụ: Sách ni miễn phí kenhsachnoi.com). Tìm kiếm ngay

Thầy Tàu ly kỳ truyện quyển 5 – Chap 19: Thiên Cơ Bàn

Chap 19 : “ Thiên Cơ Bàn “

[………]

Trưa ngày hôm đó, sau khi hoàn tất công việc chôn cất cho hai mẹ con nhà kia xong xuôi thì lão Ngũ có mời tất cả những người trong đội đào mộ cùng Lâm tiên sinh, La đại phu và thầy Lương về nhà của mình dùng cơm. Trước là để cảm ơn việc ngày hôm qua nhờ có La đại phu và thầy Lương mà cả gia đình lão Ngũ mới được bình an vô sự, sau cũng là làm mâm cơm thắp nén nhang cầu khấn cho người đã khuất được thanh thản. Tất nhiên là có mời thêm cả ông cháu lão Trịnh, trong lúc mọi người bận rộn ở mỏm đất hình bán nguyệt thì ở nhà vợ con lão Ngũ cũng tất bật nấu nướng…..Đến giữa trưa, lão Ngũ đưa mọi người về tới nhà.

Vừa bước vào trong sân, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, Lâm tiên sinh khẽ bông đùa :

– Chà chà, thơm thế này thì không phải thịt cá trê rồi…

Lão Ngũ chép miệng :

– Chậc..chậc….Chuẩn bị ăn cơm mà ông nhắc tới chuyện cá trê làm tôi sởn cả da gà…..Nhưng trong cái rủi lại có cái may, cũng vì câu được con trê đem về làm thịt mà từ đó mới phát hiện ra cái quan tài bên dưới dòng sông. Hôm qua thầy Lương nói, tôi vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của thầy, đến hôm nay, mọi chuyện xong xuôi mới thấy thầy Lương thật quá sâu sắc. Đúng là tất cả đều bắt đầu từ chữ “ Duyên “. Thôi, mọi người rửa tay chân rồi vào dùng cơm luôn cho nóng…Mời thầy, mời mọi người.

Trong lúc thầy Lương rửa tay, ông cháu lão Trịnh cũng đi tới cảm ơn thầy Lương…..Hôm qua nếu không nhờ thầy Lương, không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu. Tiểu Nguyệt là 1 cô bé ngoan, hiểu chuyện và rất lễ phép. Cũng may tối qua hồn ma đứa bé kia không có ý làm hại tiểu Nguyệt nên con bé mới còn sống. Nhìn con bé đi đôi giày cỏ đã rách bục cả đầu ngón chân, thầy Lương nói :

– Đợi lần này ta sang bên Kim Sơn quay về sẽ mua cho cháu 1 đôi hài mới thật đẹp.

Tiểu Nguyệt vui mừng cười rạng rỡ :

– Dạ, cháu cảm ơn ông Lương….Hihihi…

Lão Trịnh hỏi :

– Thầy Lương ở bên Việt Nam lâu như vậy chắc cũng con cháu đuề huề rồi nhỉ ? Tính ra thì thầy cũng chẳng kém tôi mấy tuổi. Tôi nghe Lâm trưởng hương bảo thầy cũng không ở lại đây lâu, chắc sau này thầy lại quay về Việt Nam phải không ?

Thầy Lương khẽ cười :

– Tôi năm nay đã 65 tuổi, hơn 30 năm lang thang trên khắp mọi vùng đất, từ đó đến nay tôi chỉ có 1 mình…..Người thân của tôi đã chết hết rồi, chẳng còn lại ai cả. Con đường đi của tôi sau này chỉ đành dựa vào ông trời, có thể tôi sẽ ở lại đây, cũng có thể tôi phải đi đến 1 nơi nào đó hoặc cũng có thể như lời lão Trịnh nói, tôi sẽ quay lại Việt Nam. Khà khà khà…

Biết mình vô tình khơi lại chuyện buồn, lão Trịnh vội tiếp :

– Xin lỗi thầy, do tôi không biết chuyện về gia đình thầy nên vô ý quá…

Thầy Lương đáp :

– Không sao, không sao…..Trịnh lão đừng bận tâm, tuy tôi không còn người thân, thế nhưng mỗi vùng đất tôi đi qua, những người mà tôi gặp họ đều đối xử với tôi rất tốt, họ coi tôi như người thân của họ vậy…..Cũng như hương Kim Giang này, suốt thời gian 1 năm qua chẳng phải mọi người trong hương rất quý mến tôi hay sao….Khà khà khà, chỉ cần thế thôi, Lương tôi đã vui và mãn nguyện lắm rồi. Sống ở đời đi đến đâu cũng được người ta yêu thương, trân trọng….Sau này có chết đi cũng không có gì phải hối tiếc…..

Tiểu Nguyệt nhìn thầy Lương, đôi mắt cô bé sáng long lanh :

– Sau này cháu cũng sẽ giống như ông Lương, trở thành 1 người tốt để ai cũng yêu thương, quý mến…..

Cả thầy Lương và lão Trịnh đều khích lệ tiểu Nguyệt, lão Trịnh xoa đầu cô cháu gái :

– Chúng ta có thể nghèo, có thể đói nhưng nhất định phải là một người tốt……Tiểu Nguyệt ngoan lắm.

– Nào, nào…..Thầy Lương, Trịnh thúc…..Hai người vào nhà ngồi đi chứ….Đồ ăn dọn hết ra cả rồi. – Lão Ngũ đi ra gọi.

Trong bữa cơm, mọi người hỏi rất nhiều về những năm tháng thầy Lương ở bên Việt Nam……Nghe những chuyện mà thầy từng trải qua, người nào người nấy đều không giấu nổi sự kinh ngạc. Trong số những người mà thầy Lương kể thì có vẻ như lão Xèng là nhân vật được quan tâm nhất. Khi miêu tả lão Xèng có 1 bộ tóc nhìn như 1 con rắn lớn quấn quanh cổ ai cũng phải ồ lên, đến khi thầy Lương nói vì đi vào rừng để tìm “ Làng Sương Mù “, lão Xèng phải cạo trọc đầu thì mọi người từ kinh ngạc chuyển sang khâm phục…..Tất cả như bị cuốn hút vào câu chuyện của thầy Lương một cách hăng say, mê mẩn.

Lâm tiên sinh nói :

– Chẳng trách tối qua từ lúc nhìn thấy “Đạo Ngư” cho tới khi vớt quan tài lên rồi nhặt cốt thầy lại có thể bình tĩnh đến như vậy. So với những chuyện thầy đã trải qua thì chẳng là gì….À mà thầy Lương này, tôi có một thắc mắc không biết có tiện nói ra ở đây không ?

Thầy Lương hỏi :

– Chẳng hay Lâm tiên sinh có điều gì băn khoăn ?

Lâm tiên sinh tiếp :

– Thì cũng là chuyện liên quan đến con cá trê và chiếc quan tài bên dưới dòng sông Châu Giang. Khi nãy trong lúc ăn tôi không dám hỏi……Cả đêm qua tôi cứ suy nghĩ mãi mà không tài nào lý giải nổi.

Thầy Lương nhấp ngụm trà :

– Có gì Lâm tiên sinh cứ nói…

Xin phép mọi người, Lâm tiên sinh trình bày suy nghĩ của mình :

– Điều đầu tiên mà tôi thắc mắc đó chính là tại sao quan tài đó lại bị chìm dưới đáy sông ? Liệu có phải có kẻ sau khi giết chết hai mẹ con họ thì đem quan tài thả trôi sông không nhỉ ? Cuối cùng là con cá trê mà lão Ngũ câu được, có phải nó đục ván quan tài để chui vào trong ăn xác người chết không ?

Băn khoăn của Lâm tiên sinh cũng là thắc mắc của vài người có mặt ở đây, thầy Lương trả lời từng câu hỏi 1 của Lâm tiên sinh, thầy Lương đáp :

– Thông thường khi sử dụng “ Ô Mã Quan “ thì người ta sẽ đem chôn, bởi vì nếu thả quan tài xuống nước sẽ khiến quan tài nhanh chóng trở nên mục nát, điều này khiến cho bùa chú trên “ Ô Mã Quan “ bị suy yếu. Thế cho nên tôi không nghĩ kẻ thủ ác kia lại đem quan tài thả xuống sông. Việc quan tài bị chìm bên dưới lòng sông là do quan tài này đã bị vướng vào một vật gì đó, ở đây có thể là những cành cây, thân cây lớn dưới đáy sông, lâu dần bùn đất trôi vào càng trở nên nặng không nổi lên được. Còn về việc tại sao chôn dưới đất mà lại bị trôi ra sông thì khả năng cao khu đất dùng chôn “ Ô Mã Quan “ nằm ở vị trí gần sông và đã bị sụt lún…..Giống như chuyện miếu thờ “ Thủy Thần “ ngày trước xây ven bờ sau sạt lở rồi bị nước nhấn chìm vậy. Cuối cùng là con cá trê ăn thịt người, như tôi đã nói, hai người này chết chưa quá 1 năm……Có lẽ do quan tài trôi ra sông đã bị va đập và tạo thành 1 khe nứt nhỏ, từ khe nứt này cá trê chui vào, trong suốt thời gian sống trong quan tài, nó ăn xác người chết, cộng thêm việc hấp thụ chướng khí từ “ Ô Mã Quan “ nên dần hóa thành tinh, đến khi ăn hết thịt người trong quan tài nó đục ván áo quan chui ra ngoài. Cái lỗ nham nhở ở thành áo quan là do con cá trê đục mà thành. Cũng từ đó đôi hài trôi ra khỏi quan tài trồi lên mặt nước, khi “ Ô Mã Quan “ bị đục thủng, ấn chú suy yếu, 1 phần hồn phách đứa bé gái kia mới gá được vào đôi hài đỏ và được lão Ngũ vớt lên đem về cùng con cá trê câu được…..Tuy nhiên đây mới chỉ là suy đoán của tôi, còn thực tế ra sao vẫn cần phải sang bên Kim Sơn tìm hiểu.

Nghe thầy Lương phân tích, ai cũng gật đầu vì hợp lý, lão Ngũ hỏi :

– Nhưng liệu thầy sẽ tìm bằng cách nào, Kim Sơn rộng lớn, lại đông đúc, sầm uất….Biết ai chết mà tìm, chưa kể còn chẳng rõ danh tính, tên tuổi….Khó lắm….

Thầy Lương mỉm cười :

– Căn cứ dựa vào quần áo họ mặc, trang sức họ đeo thì tôi nghĩ người chết phải là người có tiền, có khi còn là danh gia vọng tộc…..Bởi lẽ, nếu chỉ để hại chết 1 dân thường, sẽ không ai bỏ của cải, công sức ra sử dụng “ Ô Mã Quan “. Loại bùa chú này cũng có thể coi là đã thất truyền vì quá độc ác, tìm được người làm được “ Ô Mã Quan “ không dễ…..Lão Ngũ nói đúng, tìm hiểu về người đã chết không biết danh tính tất nhiên là 1 chuyện khó khăn, nhưng khó không có nghĩa là không làm được.

La đại phu cũng hỏi, có điều câu hỏi của La đại phu không liên quan đến quan tài hay cá trê mà là về thảo dược :

– Vậy đêm qua thầy có kịp thu hái “ Nguyệt Khai “ không ?

Thầy Lương trả lời :

– Có chứ, số lượng hoa hái được cũng đủ bào chế thuốc cho mấy trăm người dùng. Cũng may, “ Nguyệt Khai “ sau khi thu hái phải để 7 ngày sau mới được sử dụng. Sau khi đi Kim Sơn trở về, tôi sẽ bắt tay vào làm thuốc….

Nhắc tới “ Nguyệt Khai “ thầy Lương nhớ lại thứ phát sáng bên dưới đáy hồ nước nóng……Bản thân thầy Lương cũng không ngờ bên dưới hồ nước lại có một thứ như vậy. Cũng chưa bao giờ nghe Khúc Quân sư phụ nhắc đến, liệu không biết nó đã ở đó từ khi nào, là kỳ bảo của Bạch Hạc Sơn hay là do ai đem đến giấu dưới đáy hồ……Thầy Lương chỉ biết huyền cơ trong nó quá ảo diệu, với khả năng của thầy Lương cũng chỉ hiểu được 1 phần nhỏ mà thôi……Thứ mà thầy Lương đang nghĩ đến chính là : Bảo vật thượng cổ “ Thiên Cơ Bàn “..

Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 2 Average: 3.5]