Chap 29 : Tiếng Chuông Gọi Hồn.
Đi được gần 2 dặm, lúc này trời cũng đã sáng, không hổ danh là nơi trung chuyển từ các vùng lân cận…..Trời còn mờ sương mà lượng người đi lại trên đường khá tấp nập, hàng quán cũng được bày bán từ sớm. Không khí huyên náo, bận rộn hơn so với bên Kim Giang rất nhiều.
Bỏ túi bánh ngô ra lấy 1 cái, đang định đưa vào miệng thì thầy Lương thấy có ai đó đang kéo ống quần mình từ phía sau. Quay lại nhìn thì đó là 1 bé gái chỉ chừng 10 tuổi, người gầy mảnh khảnh, mặc bộ váy màu xanh dương, tóc buộc hai bên, chân đi giày vải…..Nhìn thầy Lương, cô bé khẽ hỏi:
– Ông ơi…..cháu đói quá….Ông có thể cho cháu chút bánh được không ?
Nhìn cô bé rất đáng thương, thầy Lương ngồi xuống, đưa tay vén những sợi tóc dính bết trên khuôn mặt lộ rõ vẻ sầu muộn, thầy Lương nói:
– Cháu muốn ăn bánh ư ? Nhưng cháu đâu thể ăn được nữa…..Bởi vì cháu đã chết rồi..
Thầy Lương vừa nói xong thì bỗng dưng nước da của cô bé lập tức thay đổi, nét mặt u ám, làn da nhợt nhạt, trắng bệch không có lấy 1 chút sức sống, đôi mắt thâm quầng, trũng sâu nhìn thầy Lương đau đáu, cô bé nói:
“ Vậy là ông có thể nhìn thấy cháu sao ? Cháu đứng đây đã 3 ngày mà không ai nhìn thấy cháu cả…..Ông ơi, bố mẹ cháu đâu ? Ông có thể tìm bố mẹ giúp cháu được không ? Cháu không đi khỏi đây được.”
Còn chưa kịp hỏi gì thêm thì bất ngờ trong không trung vang lên những hồi chuông kỳ quái:
” Leng… Keng ….Leng…. Keng…..Leng…. Keng ”
” Leng…Keng…. Leng…. Keng…..Leng….Keng“
“Leng… Keng ….Leng…. Keng…..Leng…. Keng ”
Cô bé đưa 2 tay lên che tai lại, khuôn mặt nhăn nhó có phần đau đớn, sau 3 hồi chuông cô bé biến mất trước mặt thầy Lương, nhìn xung quanh, thầy Lương không còn thấy cô bé đâu nữa.
Thầy Lương nói ra miệng:
– Là chuông gọi hồn…..Chuyện này là sao ?
– Chuông nào, làm gì có chuông nào…..Tránh ra đi ông già, tự nhiên ngồi giữa đường luyện tha luyên thuyên chắn hết cả lối đi thế này à….- Một gã đàn ông cởi trần, bụng phệ đang đẩy cái xe bò, trên xe là phản thịt lợn mới mổ xong hãy còn dính máu.
Thầy Lương trấn tĩnh lại sau khoảnh khắc nhìn thấy hồn. ma cô bé không rõ danh tính…..Vừa đứng lên để nhường đường thì gã béo đã đẩy chiếc xe bò tiến về phía trước, xe quệt vào người thầy Lương, loạng choạng thầy Lương đánh rơi cả bọc bánh ngô xuống đất. Ấy vậy mà gã béo chỉ quay lại nhìn thầy Lương bằng 1 ánh mắt bực dọc, không 1 lời xin lỗi, hắn còn cau có, khó chịu:
– Đấy, lở nga lơ ngơ…..Đáng đời lắm…Lần sau chú ý đường mà tránh ra, lão già làm nhỡ cả buổi chợ… Hừ……
” Lộc…cộc…lộc…cộc ”
– Tránh ra nào…..tránh đường, tránh đường…
Gã béo vừa đẩy xe vừa la hét kêu mọi người dạt hết sang 2 bên……Phía đối diện bên kia đường có 1 người đàn ông trung niên bán đồ lưu niệm. Thấy thầy Lương bị xô đẩy làm rơi cả đồ ăn, người này vội chạy sang, ông ta cúi xuống nhặt bánh giúp thầy Lương, miệng hỏi:
– Ông lão, ông không phải là người ở đây phải không ? | Mà hình như cũng mới đến đây lần đầu ?
Thầy Lương đáp:
– Đúng vậy, tôi là người nơi khác đến…..Đi ngang qua Thương Kim Sơn này….Chà, bánh bị bẩn hết rồi…
| Người bán đồ lưu niệm nhìn mấy cái bánh dính đất, khẽ lắc đầu, ông ta tiếc rẻ:
– Tên đó là Đại Mưu, là người bán thịt lợn trong hương này….Hắn rất ngang ngược và hống hách. Thế nên ở đây chẳng ai dại gì mà dây vào hắn. Hôm nay coi như ông lão xui rồi…..Bánh này liệu còn ăn được không ?
Thầy Lương lấy vạt áo phủi phủi đi phần đấy dính trên mặt bánh, cẩn thận bỏ lại vào trong bọc, thầy Lương đáp:
– Không sao, vẫn có thể ăn được….Chỉ cần bỏ đi chỗ bẩn là ăn được thôi….cảm ơn ông…Có chuyện này tôi muốn hỏi ông một chút không biết có phiền không ?
Người bán đồ lưu niệm cười xòa:
– Có gì ông lão cứ hỏi, biết tôi sẽ trả lời……À mà đi sang bên chỗ tôi vừa nói chuyện vừa tiện xem đồ, ông lão muốn mua gì tôi để rẻ cho mang về làm quà cho con cháu…
Đi sang bên quầy bán đồ lưu niệm, ở đây bày bán từ vòng cổ, lắc bạc, ngọc bội, tượng đất cho tới cả những hạt cườm đủ kích cỡ và màu sắc khác nhau. Chủ quầy giới thiệu tất cả các mặt hàng mà mình bán cho thầy Lương xem.
Thầy Lương nói:
– Được rồi, lát nữa tôi sẽ mua 1 vài món, nhưng trước hết ông chủ cho tôi hỏi chuyện này cái đã..
Nghe vậy, chủ tiệm đồ lưu niệm vội đáp:
– Có gì ông lão cứ hỏi…
Thầy Lương tiếp:
– Ngày nào ông cũng bày hàng bán ở đây phải không ?
Chủ quầy gật đầu khẳng định:
– Đúng vậy, chỉ trừ những hôm mưa bão….Còn không là tôi đều ở đây để bán hàng…Trông vậy thôi chứ nhiều khách vãng lai đến đây mua đồ lắm….
Thầy Lương hỏi tiếp:
– Vậy cách đây vài ngày ở phía bên kia đường có ai gặp | tai nạn hay đại loại gặp phải chuyện gì rồi chết ở đó không ?
Chủ quây nheo mắt, nhìn về phía bên kia đường, ông ta trả lời:
– Không, chẳng có ai chết ở đó cả…..Nơi này là nơi buôn bán, sao lại có người nào chết ở đó được chứ ?
Thầy Lương gặng hỏi:
– Thật sự là bên kia đường trong 3 ngày trở về trước không xảy ra chuyện gì thật ư ? Ông chủ, ông cố nhớ lại xem, không có ai chết ở đó thì liệu có chuyện gì khiến ông phải bận tâm, phải chú ý không ?
Chủ quầy hàng vì lời nói khi nãy của thầy Lương sẽ mua vài món đồ nên cố gắng vắt óc suy nghĩ, nét mặt rất chi là tập trung, ông ta lục lại trí nhớ xem rốt cuộc thì 3 ngày trước bên kia đường đã xảy ra chuyện gì……..
– Để nghĩ xem nào, đúng là có gì đó thật, thế nhưng tôi lại chưa nhớ ra được ngay…..3 ngày trước à ? Hừm….hừm….là gì nhỉ ? – Miệng lẩm bẩm, chủ quầy hàng nhíu đôi lông mày.
Cuối cùng ông ta vỗ tay vào nhau kêu cái đét, ông ta ô lên:
– À….nhớ…nhớ rồi…..Cách đây 3 hôm, đúng chỗ đó có 1 chiếc xe ngựa chở 1 gia đình trở về Phúc Kiến…..Đi đến đây tự nhiên xe ngựa dừng lại, người ngồi bên trong thò tay ra bên bên cửa, người thì rải tiền, người thì rải gạo muối, mà toàn tiền to, thế nên người đi đường xúm vào tranh nhau nhặt….cũng chẳng hiểu tại sao họ lại làm thế.
Thầy Lương hỏi tiếp:
– Thế ông chủ có nhìn thấy được trong xe là những ai, gồm bao nhiêu người không ? Có người nào nhỏ tuổi, mặc váy màu xanh dương, tóc buộc hai bên…..
Chủ quầy thở hắt ra:
– Lão hỏi thế thì sao mà tôi biết được, tôi chỉ biết họ không phải người ở đây…..Với nữa lúc đó chỉ tranh nhau nhặt tiền, xe thì phủ rèm che hết các cửa nhưng mà giờ lão nói thì tôi mới để ý, khi đến gần chiếc xe ngựa hình như có nghe thấy tiếng khóc, dù nhỏ thôi nhưng đúng bên trong xe có người khóc….
Thầy Lương nghĩ trong đầu:
” Từ đây mà đi Phúc Kiến là cả 1 chặng đường rất dài…… Xưa nay việc rải tiền, gạo, muối ở những nơi linh cữu đi qua là để vong linh người chết từ đó mà theo về. đứa bé mà ta nhìn thấy ăn mặc không giống người hương Kim Sơn. Nó đã chết trên chiếc xe ngựa vào đúng thời điểm xe ngựa dừng lại phía bên kia đường……Và rồi linh hồn của nó bị mắc kẹt ở đây mà không thể quay về cùng gia quyến. Không chỉ người nơi khác mà ngay cả linh hồn của những người chết trong hương Kim Sơn đều bị giữ lại….Kẻ đó đang thu giữ vong linh của người chết thông qua tiếng chuông gọi hồn….Dưỡng quỷ, thu hồn người chết……Hắn còn muốn làm gì nữa đây ? ”
– Ông lão, sao thế ? Sao đứng đực ra vậy ? Thế giờ lão có mua hàng cho tôi không ? – Chủ quầy hỏi thầy Lương.
| Nhặt lấy 3 món đồ lưu niệm là 1 chiếc vòng tay, 1 cái lược và 1 chiếc kẹp tóc, thầy Lương tính sau khi trở về Kim Giang sẽ làm quà tặng cho tiểu Nguyệt…..Trả tiền cho chủ quầy, không nhận lại tiền thối…….Chủ quầy cảm ơn thầy Lương rối rít, thầy Lương nói:
lại…Kẻ đó đang thu giữ vong linh của người chết thông qua tiếng chuông gọi hồn…Dưỡng quỷ, thu hồn người chết……Hắn còn muốn làm gì nữa đây ? ”
– Ông lão, sao thế ? Sao đứng đực ra vậy ? Thế giờ lão có mua hàng cho tôi không ? – Chủ quầy hỏi thầy Lương.
Nhặt lấy 3 món đồ lưu niệm là 1 chiếc vòng tay, 1 cái lược và 1 chiếc kẹp tóc, thầy Lương tính sau khi trở về Kim Giang sẽ làm quà tặng cho tiểu Nguyệt…..Trả tiền cho chủ quầy, không nhận lại tiền thối…….Chủ quầy cảm ơn thầy Lương rối rít, thầy Lương nói:
– Còn chuyện này tôi muốn hỏi…..Tiệm kim hoàn Vương Lân ở đâu nhỉ ?
Chủ quây hăm hở chỉ tay về phía trước con đường lớn :
– Chà, ông lão đúng là người có tiền…..Hỏi trúng ngay tiệm kim hoàn lớn nhất, lâu đời nhất ở Kim Sơn…..Lão cứ đi thẳng là sẽ nhìn thấy biển hiệu, tiệm Vương Lân nằm ở bên tay phải đường…..
Thầy Lương cảm ơn chủ quầy bán đồ lưu niệm rồi đi theo hướng chỉ tay của ông ta……Trong lòng thầy vẫn canh cánh việc hồn ma cô bé mặc bộ váy màu xanh dương xuất hiện trước mặt mình khi nãy.
Thầy Lương tự nhủ :
” sư phụ, Thiên Cơ lần này, liệu đồ nhi có thể thay đổi được không ?”
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện Quyển 5, Truyện Chữ, Truyện Ma
Thầy Tàu ly kỳ truyện quyển 5 – Chap 29: Tiếng Chuông Gọi Hồn
Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 0 Average: 0]