Chap 30 : Tiệm Kim Hoàn – Vương Lân “.
Ngước lên nhìn tấm biển hiệu bằng gỗ lớn, trang hoàng với 4 chữ vàng…..Thầy Lương khẽ đọc:
– Kim Hoàn Vương Lân..
Nắng đã bắt đầu chiếu khá oi bức mặc dù bây giờ mới là 7h sáng…Tiệm vàng vẫn đóng cửa, chọn một vị trí mát gần cột trụ nơi bậc thềm trước cửa ra vào. Thầy Lương ngồi xuống uống ngụm nước nghỉ mệt. Chừng 15 phút sau, có 1 người thanh niên mở cửa tiệm bước ra, thấy ngồi dưới bậc lên xuống là 1 ông lão ăn mặc quê mùa, đeo cái tay nải màu nâu cũ bạc màu, người này lớn tiếng xua đuổi :
– Ở cái ông kia…..Hết chỗ ngồi hay sao mà lại ngồi đấy…..Biết chỗ này là chỗ nào không hả ? Đi đi, mới sáng ngày ra đã ngồi ám quẻ, nhìn ông thế kia khách nào vào mua vàng hả….?
Thầy Lương khẽ đứng dậy thì nghe thấy bên trong tiệm có giọng 1 người khác vang lên, giọng trầm ấm và rất nhẹ nhàng, ông ta hỏi:
– Tiểu Minh, có chuyện gì vậy ? Sao lại lớn tiếng quát tháo thế ?
Thanh niên kia đồi giọng khúm núm:
– Dạ, bầm Vương lão gia….Chả là khi con mở cửa tiệm thì thấy ông già này ngồi ngay trước cửa. Nhìn ông ấy ăn mặc lôi thôi, lại còn……
Người đàn ông đã ngoài 50 tuổi bước tới, nhìn thấy Lương, ông ta quay sang trách cậu thanh niên:
– Tiểu Minh, ta dạy cậu sao cậu không chịu nghe…..Bỏ ngay cái tính coi thường người khác đi. Chưa kể đây còn là 1 ông lão, nói năng như vậy là bất kính với người lớn tuổi. Mở cửa xong rồi thì đi vào trong dọn dẹp, pha trà đề chuẩn bị mời khách.
Tiểu Minh cúi đầu vâng dạ rồi vội đi vào trong, người đàn ông vừa mắng tiểu Minh không ai khác chính là ông chủ của tiệm kim hoàn Vương Lân…..Bước vội xuống bậc thềm, ông ta nói với thầy Lương:
– Ông lão, thứ lỗi cho người nhà của tôi lỗ mãng……Trời hôm nay nắng sớm, nếu không vội, mời ông lão vào trong uống chén trà, nghỉ chân đỡ mỏi rồi hãy đi tiếp.
Thầy Lương nhìn ông chủ tiệm kim hoàn, người này có gương mặt chữ điền, trán cao, sống mũi hơi thấp và rất đầy đặn. Chỉ cần nhìn vài nét trên gương mặt của chủ tiệm kim hoàn, cộng với lời ăn tiếng nói nhã nhặn của ông ta vừa mới đây, thầy Lương biết người này là người có tài, có đức, có tấm lòng bao dung, rộng lượng….Tuy giàu nhưng không hề có ý khinh rẻ nghèo hèn, ngược lại còn đối đãi rất tận tình.
ông ta vừa
có tấm lòng v
à trẻ nghèo h
– Hồng phúc, quả nhiên là người có hồng phúc….Chằng trách người ta nói tiệm kim hoàn Vương Lân là tiệm vàng lớn nhất và lâu đời nhất ở đây. Phúc đức từ đời cha ông để lại cho tới bây giờ vẫn còn vượng phát, thậm chí còn ngày một hưng thịnh. Đó là nhờ vào cái tâm của gia chủ…..Ông chủ à, có thể cho lão già này làm phiền riêng ông một chút được không ?
Ông chủ họ Vương đáp:
– Tất nhiên là được, giờ vẫn còn sớm, khách cũng chưa có, không biết tôi có thể giúp gì được cho ông lão….Mời ông vào trong trước đã. xin mời.
Đi theo ông chủ Vương, thầy Lương bước vào trong tiệm kim hoàn, lúc này chưa có khách vì mới mở cửa thế nhưng gia nhân trong tiệm tất bật lau chùi, căn chỉnh lại đồ vật, bàn ghế, pha trà, đột nụ trầm, không gian của tiệm rất đẹp và rộng rãi.
Kéo ghế mời thầy Lương ngôi, nói gia nhân dâng trà, ông chủ Vương nói:
– Ông lão uống trà đi, không biết ông lão muốn hỏi về chuyện gì ?
Nhấp ngụm trà thơm, thầy Lương đáp:
– Tôi nghe nói đây là tiệm vàng lớn nhất hương Kim Sơn, thế chắc là vàng bạc, đá quý trong hương đều được giao dịch, mua bán từ đây có phải không thưa ông chủ ?
Ông chủ Vương mỉm cười trả lời:
– cũng có thể coi là như vậy, không chỉ trong hương mà ngay cả người nơi khác cũng tìm đến tiệm chúng tôi để giao dịch cũng như chế tác các mẫu đồ trang sức…..Vậy nên tuy chỉ là 1 tiệm kim hoàn ở một hương nhỏ như Kim Sơn, thế nhưng ngay cả người ở những tỉnh xa xôi như Hồ Nam, Tứ Xuyên, thậm chí là từ Bắc Kinh cũng tìm về đây nhờ chúng tôi gia công mỹ nghệ.
Thầy Lương gật đầu, ông chủ Vương này không hề nói quá lời, khi bước vào tiệm, đi qua khu vực trưng bày các món đồ trang sức, quả nhiên có những chiếc vòng, chiếc nhẫn được chế tác vô cùng tinh xảo. Phải có kỹ thuật cực cao và điêu luyện thì mới làm ra được những sản phẩm như vậy.
Thầy Lương tiếp:
– Làm nhiều như vậy thì liệu ông chủ Vương có nhớ được hết những món đồ trang sức mà mình từng chế tác không ?
Nghe câu hỏi của thầy Lương, ông chủ Vương khẽ nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ ít giây, ông ta đáp:
– Nếu nói nhớ ngay thì chắc không thể, thế nhưng những món trang sức được Vương Lân tiệm chế tác đều sẽ có ký hiệu riêng.
Bỏ tay nải lên mặt bàn, mở tay nải, thầy Lương lấy ra 1 chiếc túi nhỏ màu đen…..Đặt cái túi trước mặt ông chủ Vương, thầy Lương nói:
– Đây chính là chuyện tôi muốn nhờ ông chủ, phiền ông | xem giúp tôi mây món trang sức bằng vàng trong túi này liệu có phải là do tiệm Vương Lân chế tác hay không ?
Ông chủ Vương nói thầy Lương mở túi lấy vàng trong đó ra, bên trong túi có 1 cái lắc tay, 1 đôi bông tai, 2 sợi dây chuyên giống nhau về hình dạng chỉ khác kích thước, tất cả đều là vàng ròng. Chẳng cần phải xem ký hiệu hay ký tự gì, ông chủ Vương đưa mắt nhìn thầy Lương, tay cầm 2 sợi dây chuyền, chủ tiệm kim hoàn hỏi:
– Ông lão, mấy món đồ này từ đầu ông có ? Có phải…..ông…..chậc, thật không biết…phải nói thế nào cho đúng…..Chẳng lẽ…ông lại…là…?
| Bỗng dưng ông chủ Vương nói chuyện ngập ngừng, lời
nói ra không rõ ràng…..Thầy Lương biết nhất định người đàn ông này biết gì đó về mấy món đồ mà thầy Lương vừa trưng ra.
Thầy Lương khẽ hỏi:
– Ông chủ Vương, ông sao vậy ? Chẳng lẽ mấy món đồ này không phải là do tiệm ông làm ra ư ? Ông nói mỗi món trang sức được chế tác đều có ký hiệu riêng của tiệm…..Nãy giờ tôi chưa thấy ông xem xét gì cả….
Đám gia nhân đứng vừa lau dọn vừa hóng chuyện, bọn họ bắt đầu bàn tán:
– Này, nhìn ông già kia thế mà lại có vàng đem đến bán kìa…Mà còn là tận mấy món. – Một người gia nhân chỉ tay về phía bàn trà nói.
Gia nhân khác thì thào:
– Ừm, mà không biết họ đang nói chuyện gì thế nhỉ ? Nhìn mặt lão gia hình như không ổn lắm….Đứng xa chẳng nghe được gì.
Nhác thấy kẻ ăn, người ở bắt đầu bàn tán…..Ông chủ Vương vội bỏ hết những món đồ trang sức vào trong chiếc túi đen, đoạn nói với thầy Lương:
– Ông lão, ở đây nói chuyện không tiện……Ông theo tôi vào phòng riêng, tôi cũng có vài điều muốn hỏi ông đây. Đi thôi…..
Thầy Lương đứng dậy, đeo tay nải rồi đi theo ông chủ Vương tới phòng riêng…..Chỉ với thái độ vừa rồi của ông chủ Vương, chắc chắn ông ta có biết lai lịch về mấy món đồ trang sức này. Thầy Lương khẽ vuốt chòm râu bạc, trong đầu suy nghĩ:
“ Hừm, xem ra ta đã đến đúng nơi cần đến rồi đây…..có điều mấy món đồ này có nguồn gốc thế nào mà lại khiến ông ta lo lắng như vậy ? Liệu hai mẹ con bị chôn sống, bị bỏ vào trong “ Ô Mã Quan” phong ấn có liên quan gì đến tiệm kim hoàn này hay không ? Người này không có ác tâm, cũng không có ý hại ta….Để xem thế nào….Hừm ”
” Cạch”
Đợi thây Lương bước vào trong, ông chủ Vương đóng cửa rồi cài then trong….Chỉ tay xuống ghế ngồi, ông ta nói :
– Ông lão, ông ngồi xuống đi……Trả lời tôi, từ đâu mà ông có được mấy món trang sức này. Ông….ông không phải là ăn trộm đấy chứ ?
Thầy Lương phá lên cười:
– Khà khà khà, ăn trộm ? Chẳng lẽ ông chủ nhìn tôi giống người ăn trộm lắm sao ? Ha ha ha…..
Ông chủ Vượng chép miệng:
– Chậc, chính vì không giống thế nên tôi mới cần thận đưa ông tới phòng riêng tránh để người khác dòm ngó, soi mói……Cũng là muốn tốt cho ông thôi…..
Thầy Lương hỏi:
– Sao vậy, từ lúc nhìn thấy mấy món đồ này, ông chủ Vương hình như không được ổn cho lắm…..Rốt cuộc ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi…Mấy thứ trang sức này có phải là do tiệm Vương Lân làm không ?
Ông chủ Vương thở hắt ra, mờ chiếc túi đen lấy chiếc lắc tay, chọn hạt vàng lớn nhất ở vị trí chính giữa, khẽ xoay hạt vàng cho thầy Lương nhìn, ông chủ Vương nói : người ăn trộm làm sao ? Ha ha ha…..
Ông chủ Vượng chép miệng:
– Chậc, chính vì không giống thế nên tôi mới cẩn thận đưa ông tới phòng riêng tránh để người khác dòm ngó, soi mói…..cũng là muốn tốt cho ông thôi…..
Thầy Lương hỏi:
– Sao vậy, từ lúc nhìn thấy mấy món đồ này, ông chủ Vương hình như không được ổn cho lắm……Rốt cuộc ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi…Mấy thứ trang sức này có phải là do tiệm Vương Lân làm không ?
Ông chủ Vương thở hắt ra, mở chiếc túi đen lấy chiếc lắc tay, chọn hạt vàng lớn nhất ở vị trí chính giữa, khẽ xoay hạt vàng cho thầy Lương nhìn, ông chủ Vương nói:
– Ông lão, ông nhìn thấy chứ ? Trên hạt vàng này có khắc hình 1 con kỳ lân…..Tiệm vàng Vương Lân có từ thời tăng tổ phụ của tôi….Nhưng thời đó tằng tổ phụ chỉ là 1 thợ kim hoàn nhỏ, chưa có cửa tiệm cũng như biến hiệu…..Đến thời tổ phụ Vương Lân, người đã có công đưa nghề gia truyền lên 1 tầm cao mới, tố phụ Vương Lân giao du, học hỏi, đi khắp các nơi trau dồi kinh nghiệm, khi trở về đã mở tiệm kim hoàn lấy tên Vương Lân….Tồn tại đến đời tôi đã là đời thứ 4, ký hiệu của tiệm chính là con kỳ lân được khắc lên mỗi món đồ….Lân trong “ Kỳ Lân “, cũng là tên của tổ phụ…..Đây chính là trang sức do tiệm chúng tôi chế tác……Tôi đã trả lời thắc mắc của ông lão, còn bây giờ, ông hãy cho tôi biết, từ đâu ông có những món đồ này….?
(Bạn đang nghe truyện tại trang web: Kênh Sách Nói chấm Com – Chúc bạn có những giây phút thư giãn.)