Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 5 – Tác Giả Trường Lê.
– THIÊN cơ –
Chap 31: Người sống – Người chết.
Nghe ông chủ Vương khẳng định mấy món trang sức
bằng vàng mà thầy Lương đem đến đích thị là do tiệm | kim hoàn Vương Lân làm, thầy Lương suy nghĩ một lát rồi cũng quyết định nói ra nguồn gốc do đâu mà mình có mấy thứ đó….Dù sao chủ đích của thầy Lương khi tìm tới Kim Sơn Bạch Tộc chính là để tìm hiểu về thân thế, gia quyền của hai mẹ con đáng thương bị đóng đinh, chôn sống trong ” Ô Mã Quan “.
Thầy Lương nói:
– Mấy thứ này tôi tìm được ở bên trong 1 chiếc quan tài……Quan tài đó có 2 người được chôn cùng 1 chỗ. Khi tôi cải táng, nhặt xương, đãi cốt cho họ xong thì thấy mấy món đồ trang sức sót lại ở trong áo quan nên nhặt cất đi. Tiện đường qua đây, được biết hương Kim Sơn có tiệm kim hoàn lâu đời tôi mới ghé vào để hỏi thăm.
Ông chủ Vương nghe thầy Lương nói mà khuôn mặt khẽ nhăn lại, ánh mắt nhìn thầy Lương đầy nghi hoặc, ông ta đáp:
– Ông lão, ông nói ông nhặt được những thứ này trong 1 chiếc quan tài ư ? Không thể nào, ông nói dối……Ông có biết hai sợi dây chuyền này là của ai không hả ?
Thầy Lương trả lời:
– Làm sao mà tôi biết được ? Tôi chỉ biết trong quan tài đó chôn xác 2 người, 1 lớn, 1 nhỏ, đều là nữ giới…..căn cứ vào xương cốt thì người lớn chừng hơn 35 tuổi, còn người nhỏ chừng 8 – 9 tuổi….Có thể 2 người họ là mẹ con thế nên 2 sợi dây chuyền này mới được làm giống nhau.
Thầy Lương nói đến đâu, ông chủ Vương rùng mình, nổi da gà đến đấy…..Rõ ràng từ ánh mắt, lời nói, cử chỉ cho tới điệu bộ của ông lão này không hề có chút gì gọi là dối trá. Thậm chí khi ông ta nói ra số tuổi của 2 người sở hữu sợi dây chuyền này lại cực kỳ trùng khớp. Chỉ có 1 điều vô lý duy nhất chính là ông lão này nhất mực cho rằng người đeo sợi dây chuyền này đã chết..
Nuốt nước bọt, mặt mũi tái mét, đổ mồ hôi, ông chủ Vương ấp úng:
– Ông lão…nói đúng……Hai sợi dây chuyền này có tên là ” Song Phụng ” có ý nghĩa là 2 con phượng hoàng……Tại sao kim hoàn Vương Lân đã chế tác cả ngàn, vạn món đồ mà tôi lại có ấn tượng với những thứ ông lão đem tới đây đến vậy. Chỉ cần nhìn qua là biết của ai……Bởi vì chúng được 1 người trong hương Kim Sơn đặt làm, hai sợi dây chuyền có tên ” Song Phụng ” này là của Nhã Tịnh phu nhân đặt riêng cho cô ta và đứa con gái nhỏ Nhã Kỳ.
Thầy Lương vội đáp:
– Vậy thì đúng rồi……Liệu có khi nào 2 mẹ con trong chiếc quan tài ấy chính là họ….?
Đến đây thì ông chủ Vương lắc đầu quả quyết:
– Không, về điều này thì tôi chắc chắn là ông lão nhầm rồi…..Đó không thể nào là Nhã Tịnh phu nhân cùng con gái của cô ta được…..Bởi vì, hai người họ vẫn còn sống, cách đây 5 hôm, Nhã Tịnh phu nhân còn đến tiệm tôi để đặt đúc 100 đồng xu vàng “ Ngũ Thù “. Hôm nay chính là ngày giao hàng, ông lão, ông phải nói thật, có phải ông ăn trộm mấy món trang sức này của Nhã Tịnh phu nhân rồi tính đem đi bán phải không ? Chuyện này không đùa được đâu, nếu để phu nhân biết, ông sẽ bị cả hương Kim Sơn này đánh đập, xua đuổi..
Thầy Lương hỏi:
– Chẳng lẽ vị phu nhân này lại có địa vị lớn như vậy sao ?
Ông chủ Vương gật đầu đáp:
– Tất nhiên rồi, Nhã Tịnh phu nhân chính là vợ của trường hương Kim Sơn, cũng chính là người đứng đầu Kim Sơn Bạch Tộc. Trong hương này có ai mà không nể trọng bọn họ chứ…..Với nữa, tuy là người trong gia tộc đứng đầu Kim Sơn, thế nhưng họ lại có tấm lòng lương thiện, luôn biết cưu mang, giúp đỡ người nghèo, người khó khăn, cơ nhỡ……Thế nên dân Kim Sơn lại càng yêu quý họ. Tôi thấy ông già cả, chắc cũng không cố ý lấy những thứ này…..Thôi thì ông lấy hay nhặt được ở đâu hãy đem về đó trả lại. Tôi hứa sẽ không báo tin này ra ngoài cho ai biết cả……Ông lại còn vụ cho người ta chết trong khi gia đình họ vẫn sống sờ sờ…..Hây, ông đúng là…..
Thầy Lương nhíu mày suy nghĩ, nếu như 2 mẹ con bị chôn trong “ Ô Mã Quan” đó không phải là mẹ con Nhã Tịnh – Nhã Kỳ thì họ là ai ? Nếu là người khác thì sao lại đeo 2 sợi dây chuyền ” Song Phụng ” cũng như những món trang sức mà Nhã Tịnh đặt làm riêng cho cô ta ?
Thầy Lương nói:
– Ông chủ Vương, có thể hai người mà tôi nói không phải mẹ con Nhã Tịnh phu nhân….Nhưng lão Lương tôi đây sống từ xưa đến nay không tơ hào tới tiền bạc chứ đừng nói đến việc ăn cắp, ăn trộm……Mấy món trang sức này thực sự tôi lấy được ở trong 1 chiếc quan tài. Tôi tìm tới đây không phải để bán chúng mà là tôi đang đi tìm chủ nhân của chúng.
“ Cộc…Cộc…Cộc ”
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng của tiểu Minh:
– Lão gia, Nhã Tịnh phu nhân đã đến để nhận 100 đồng tiền xu ” Ngũ Thù” như giao hẹn. Mời lão gia ra tiếp khách ạ….
Ông chủ Vương nhìn thấy Lương không biết phải xử trí ra sao, bên trong căn phòng này đang có đồ vật của Nhã Tịnh, ở bên ngoài cô ta cũng đã đến…..Không thể tin vào câu chuyện vô lý của thầy Lương, nhưng chẳng hiểu sao, nhìn thầy Lương, ông chủ Vương lại không cho rằng thầy Lương đang nói dối, bịa chuyện. Ngay từ lúc nhìn thấy thầy Lương bên ngoài bậc cửa, ông chủ Vương đã cảm thấy giữa mình và thầy Lương có điều gì đó rất thân thuộc. Đó là lý do vì sao ông chủ Vương kính cẩn mời thầy Lương vào trong uống trà.
Một người là phu nhân của trường hương Kim Sơn, xưa nay vẫn được tiếng là từ bi, nhân hậu……Một người không phải dân Kim Sơn, lại có trong tay mấy món trang sức do tiệm kim hoàn Vương Lân làm riêng cho vị phu nhân kia. Cả 2 xuất hiện trong tiệm cùng 1 lúc. Bây giờ nếu như ông chủ Vương đem chuyện này nói với Nhã Tịnh phu nhân, chắc chắn thầy Lương khó lòng rời khỏi đây yên ổn. Mà không nói lại giống như bao che cho tội phạm, phản bội lại người đứng đầu Kim Sơn Bạch Tộc.
Hiểu được tâm lý của ông chủ Vương, thầy Lương nói:
– Có lẽ tôi đang khiến ông chủ cảm thấy khó xử……Chi bằng thế này đi, giờ ông chủ cứ ra đó đón tiếp vị phu nhân kia. Trong lúc nói chuyện hãy hỏi khéo cô ta về sợi dây chuyền cũng như cái lắc tay hay đôi bông tai….Nếu như cô ta nói mấy thứ này đã bị trộm ăn cắp thì tôi vẫn ngồi ở đây cho ông chủ Vương giao nộp và xử lý. Còn nếu cô ta nói không phải mất cắp thì sau khi xong việc, quay lại đây, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Dù kết quả ra sao, tôi vẫn sẽ trao trả lại mấy thứ này cho ông chủ Vương, không lấy một món nào cả.
Nghe thầy Lương nói hợp tình hợp lý, cũng không khiến ông Vương phải khó xử, ông chủ Vương gật đầu:
– Được rồi, vậy ông lão hãy ngồi đợi trong phòng này…..Tôi sẽ ra đó tiếp Nhã Tịnh phu nhân. Thứ lỗi cho tôi phải khóa trái căn phòng này lại.
tôi phôi sẽ ra ông lão ,
Thầy Lương mỉm cười:
– Ông chủ Vương cứ làm theo những gì mình muốn…… mà cho tôi hỏi 1 chút, từ trong phòng này có cách nào để nhìn thấy được dung mạo của vị phu nhân Nhã Tịnh kia không ?
Ông chủ Vương hỏi:
– Ông muốn nhìn mặt cô ta ? Để làm gì vậy ?
Thầy Lương trả lời:
– Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn xem xem liệu rằng | mình đã gặp người này ở đâu chưa ấy mà.
Nhìn xung quanh phòng, ông chủ Vương tiến về phía cánh cửa sổ hướng ra bên gian ngoài tiệm kim hoàn, ông ta nói:
– Lát nữa tôi sẽ giao đồ cho Nhã Tịnh phu nhân ở bên ngoài kia, đứng từ đây qua khe cửa sổ có thể nhìn thấy Thầy Lương trả lời:
– Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn xem xem liệu rằng mình đã gặp người này ở đâu chưa ấy mà.
Nhìn xung quanh phòng, ông chủ Vương tiến về phía cánh cửa sổ hướng ra bên gian ngoài tiệm kim hoàn, ông ta nói:
– Lát nữa tôi sẽ giao đồ cho Nhã Tịnh phu nhân ở bên ngoài kia, đứng từ đây qua khe cửa sổ có thể nhìn thấy bàn trà…..Giờ tôi ra ngoài và khóa cửa lại nhé.
Đúng lúc này, nhìn trên khuôn mặt ông chủ Vương, thầy Lương nhận thấy có điều gì đó bất ổn. Muốn nhắc nhở ông chủ Vương nhưng ông ấy đã mở cửa đi ra ngoài. Không muốn gây náo động bởi trong thâm tâm thầy Lương cũng đã có suy nghĩ riêng của mình.
Từ khi đặt chân đến hương Kim Sơn, bao quanh nơi này là chướng khí dày đặc, mặc dù con người cũng như cuộc sống trong Kim Sơn khá no đủ, sung túc, náo nhiệt…… Thế nhưng rõ ràng Kim Sơn Bạch Tộc đang ẩn giấu những mối nguy hại khó lường.
Liệu hai mẹ con bị chôn trong ” Ô Mã Quan ” có thực sự là 2 người nào khác hay chính là Nhã Tịnh và Nhã Kỳ ?
Còn nếu không phải thì họ là ai mà lại sở hữu 2 sợi dây chuyền ” Song Phụng” ? Tất cả sẽ được thầy Lương giải đáp khi phu nhân của trưởng hương Kim Sơn…
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện Quyển 5, Truyện Chữ, Truyện Ma
Thầy Tàu ly kỳ truyện quyển 5 – Chap 31: Người sống – Người chết
Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 0 Average: 0]