Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 5 – Tác Giả Trường Lê.
– THIÊN CƠ –
Chap 4 : Niêu Cá Kho.
Trước tiên, thầy Lương lấy ra 3 cây kim bạc, mỗi cây kim đều nhỏ hơn kim khâu 1 chút….Hơ cả 3 cây kim qua lửa, thầy Lương dùng kim khẽ châm nhẹ vào cục u nổi lên ở bên dưới phần rốn của từng người trong nhà lão Ngũ. Tiếp đó thầy tiếp tục hơ nóng 3 cái chén làm bằng đá thạch anh tím, ngón tay nhón lấy 1 chút thảo mộc khô trong hộp thuốc của La đại phu, đưa qua ngọn lửa cho thảo mộc bốc cháy, khi lửa vẫn còn, thầy Lương nhanh chóng bỏ vào trong chén rồi úp cả cái chén xuống ví trí mà mình vừa dùng kim bạc chích vào. Làm như thế lần lượt từ lão Ngũ, vợ lão Ngũ cho tới cô con gái của lão Ngũ.
Trong số 3 người đang đứng nhìn thì chỉ có La đại phu là biết thầy Lương đang sử dụng phương thức trị liệu có tên là “ Hỏa Liệu Pháp “ hay còn được gọi là “Giác Hơi “. A Thiện có chút lo lắng bèn hỏi La đại phu :
– Làm…làm như vậy sẽ….không sao chứ ?
La đại phu khẽ đáp :
– Đừng lo, thầy Lương đây là một danh y, y thuật của ông ấy còn cao hơn tôi gấp nhiều lần. Ông ấy dùng kim để chích lề, sau đó sử dụng “ Hỏa Liệu Pháp “ để hút máu độc trong người bọn họ ra, còn cẩn thận đốt cháy thảo mộc vừa tạo ra độ nóng, lại vừa có tác dụng chống nhiễm trùng. Tất cả đều được thầy Lương tính toán vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ. Hôm nay gia đình cậu thật may mắn khi thầy Lương xuất hiện ở đây.
Thầy Lương nói :
– Không hổ danh là La đại phu, nói rất đúng…..Nhưng cũng nhờ vào gia chủ có những cái chén được làm bằng loại đá có thể khử đi tà khí này. Sử dụng “Hỏa Liệu Pháp “ không khó, cái khó ở đây là làm sao xác định được vị trí dồn ứ của máu độc để chích lề…..Để làm được điều này thì không chỉ thuần thục việc chẩn mạch mà còn phải cảm nhận được sự lưu thông của khí huyết….Khi đạt đến cảnh giới này rồi, chúng ta sẽ biết được trong kinh mạch, vị trí nào khí huyết không lưu thông….Từ đó biết cách để khắc phục và chữa trị. Mạch trong cơ thể con người như những con suối nhỏ phân nhánh đi khắp nơi, còn khí huyết tựa hồ như dòng nước chảy, khí huyết lưu thông, cơ thể khỏe mạnh…Hãy thử tưởng tượng dòng nước bị chặn lại gây ra tắc nghẽn, dồn ứ, khi đó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kinh mạch…..Xác định được vị trí chính xác là điều mà 1 thầy thuốc cần phải làm để đưa ra phương pháp trị bệnh tối ưu nhất…….Chà…chà, ngồi đây mà cũng nghe thấy bên trong chén có tiếng lùng bùng. Chuẩn bị cho tôi 1 chiếc khăn sạch, thấm qua nước nóng xong đem tới đây.
La đại phu hiểu thầy Lương vừa chữa trị vừa truyền đạt cho mình những kiến thức quý báu…..Nhưng để đạt được tới cảnh giới như thầy Lương, bản thân La đại phu biết mình cần phải cố gắng hơn nữa.
A Thiện đem khăn ấm tới, đặt ngón tay trỏ và ngón giữa kẹp vào cái chén úp trên người lão Ngũ. Lúc này chén đã nguội hẳn, thầy Lương gạt cái chén 1 cách dứt khoát, đồng thời đưa khăn ấm vào lau máu độc vừa được hút ra.
Lâm tiên sinh, A Thiện há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy máu trong chén toàn là máu đen……Làm tiếp như vậy với 2 người còn lại, chiếc khăn dùng để lau máu cũng đã đổi thành màu đen kịt. Đến lúc này, sắc mặt của 3 người nhà lão Ngũ mới hồng hào trở lại.
Thầy Lương căn dặn A Thiện :
– Cái khăn này đem đi đốt, còn mấy cái chén này phải đun 1 nồi nước muối, bỏ thêm rượu với gừng vào. Mỗi ngày thay nước 1 lần, ngâm trong 3 ngày lúc đó mới có thể dùng lại. Nếu là loại chén bình thường thì cũng đem đốt rồi bỏ đi, nhưng chén này làm từ đá thạch anh tím, bỏ đi uổng phí. Chỉ cần làm đúng theo những gì ta bảo là được.
A Thiện vâng dạ rồi lập tức đi làm theo những gì thầy Lương vừa nói……Lúc này Lâm tiên sinh mới hỏi :
– Thầy Lương, thầy nói mấy người bọn họ bị trúng độc…..Vậy rốt cuộc họ đã bị trúng loại độc gì và tại sao lại bị trúng độc ?
Thầy Lương cũng đang định nói chuyện này cho La đại phu cũng như Lâm tiên sinh biết, tuy nhiên cũng phải đợi A Thiện quay lại để hỏi rõ 1 số chuyện……Sau khi đem chiếc khăn đi đốt, cũng đã ngâm chén vào nước muối có thêm rượu, gừng, A Thiện quay lại gian nhà trên. Thầy Lương nói mọi người đi theo mình ra gian nhà ngoài nơi bàn ăn vẫn còn bày những món mà chiều nay cả nhà lão Ngũ dùng trong bữa cơm chiều.
Thầy Lương nói :
– Vừa nãy Lâm tiên sinh hỏi tôi rốt cuộc thì ba người nhà lão Ngũ vì sao mà trúng độc phải không ? Đó là vì họ đã ăn phải đồ ăn có độc….
A Thiện hốt hoảng :
– Ý…ý thầy là những món ăn trên bàn này có….có…độc ư ? Sao…sao thế được…..Đồ ăn này tất cả đều do mẹ tôi nấu, chẳng lẽ mẹ tôi lại bỏ độc vào thức ăn sau đó tự ăn để cả bản thân cũng suýt mất mạng hay sao ? Với..với nữa, tôi cũng có ăn mà, nếu đồ ăn có độc thì tôi cũng phải bị giống như họ chứ…..?
Trong lúc A Thiện còn đang phân trần, giải thích thì Lâm tiên sinh đột nhiên nhìn A Thiện với 1 ánh mắt nghi ngờ, Lâm tiên sinh hỏi :
– Này tiểu Thiện, tôi nghe nói gần đây cậu muốn xin lão Ngưu cưới tiểu Mai con gái của Đại Bưu người hương Kim Sơn bên kia sông Châu Giang nhưng cả gia đình đều không đồng ý phải không ? Lý do mà lão Ngũ không đồng ý là vì phía Đại Bưu thách cưới rất quá đáng……Chẳng…chẳng lẽ vì chuyện này mà…..cậu……
A Thiện cuống cuồng xua tay, nét mặt hốt hoảng :
– Lâm…lâm tiên sinh….Sao…tiên sinh lại nói vậy ? Tiên sinh nghi ngờ tôi là người hạ độc bố mẹ và chị gái của mình ư ? Không phải tôi…..sao tôi có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy…..được chứ…?
Lâm tiên sinh cau mày :
– Cậu còn dám chối….Tôi vừa nhớ ra 1 chuyện, cách đây 2 ngày cậu có tới nhà của A Mão, lúc cậu ra về tôi có hỏi A Mão thì được biết cậu đến gặp anh ta để xin thuốc về bẫy chuột…..Có đúng vậy không ?
A Thiện sững người, nuốt nước bọt, A Thiện ú ớ nói không thành câu bởi đúng là 2 ngày trước, cậu có tìm A Mão để xin 1 ít thuốc chuột, A Thiện nói như sắp khóc :
– Hức…hức…..đúng….là tôi….có xin thuốc chuột…..Nhưng…..tôi không bỏ độc vào thức ăn….Lâm tiên sinh, La đại phu…..làm….làm ơn hãy tin tôi…..Chuyện này không phải do tôi…….Tôi xin thề có trời với đất, mấy…món này tôi…cũng có ăn thật mà….
La đại phu biết A Thiện bình thường không phải người xấu, mặc dù tính tình có hơi nóng nảy nhưng cũng chưa gây ra chuyện gì làm hại đến người khác. Có điều Lâm tiên sinh vừa nói không sai, trong hương Kim Giang ai cũng biết A Thiện yêu con gái của Đại Bưu, người hương Kim Sơn bên kia bờ sông Châu Giang, họ cũng biết cả nhà lão Ngũ đều ngăn cấm chuyện tình của cặp đôi này. Thậm chí lão Ngũ còn tuyên bố, cho dù có chết ông cũng không bao giờ đồng ý để cho tiểu Mai, con Đại Bưu bước chân về nhà này làm dâu. Không ít lần người trong nhà lão Ngũ to tiếng cãi chửi nhau về vấn đề tình cảm của A Thiện.
Bản thân La đại phu cũng không dám tin A Thiện lại vì 1 người con gái mà ra tay với cả bố mẹ và chị gái mình….Thế nhưng, lời của Lâm tiên sinh không phải không có căn cứ, lại thêm chuyện A Thiện tìm A Mão để xin thuốc chuột…..Mọi thứ đang chống lại A Thiện, cổ nhân có câu, khi yêu vào con người như mất đi lý trí, có thể làm những chuyện điên rồ đến mức không tưởng….
A Thiện rưng rưng nước mắt :
– La đại phu…..không phải tôi làm thật mà……Được…được rồi……nếu như mọi người không tin tôi, vẫn nhất định cho rằng tôi là người bỏ độc….vậy…vậy thì tôi cũng sẽ ăn hết tất cả các món trên bàn cho mấy người xem……
Nãy giờ trong lúc tranh cãi nổ ra, thầy Lương không nói gì thêm bởi sau khi nghe qua vài lời của Lâm tiên sinh, thầy Lương đã ngồi xuống ghế, kiểm tra lại từng món ăn còn trên bàn.
A Thiện nhào tới tính bốc đồ ăn cho vào miệng nhưng chưa kịp bốc đã bị thầy Lương ngăn lại……Thấy vậy, La đại phu cũng vội kéo A Thiện ra.
Thầy Lương nói với A Thiện :
– Ba người trúng độc còn chưa đủ hay sao mà cậu tính gây thêm chuyện cho chúng tôi nữa hả ? Cậu chọn món này để ăn là vì……trong bữa cơm chiều nay cậu không ăn nó……Tôi nói đúng chứ ?
A Thiện ấp úng trả lời :
– Đúng…..đúng vậy…..
Lâm tiên sinh liền nói tiếp :
– Tôi biết ngay mà…..Cậu không ăn bởi vì chính cậu đã bỏ độc vào thức ăn trong niêu này…..Đồ…đồ nghịch tử……
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện Quyển 5, Truyện Chữ, Truyện Ma
Thầy Tàu ly kỳ truyện quyển 5 – Chap 4 : Niêu Cá Kho
Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 3 Average: 3.7]