Chap 47 : Hóa Giải Kết Ấn.
Cùng thời điểm đó, cũng ở bên dưới tầng hầm nhưng là hầm bí mật của nhà họ Vương. Giữa canh 4, thầy Lương vẫn ngồi lặng im, mắt nhìn chăm chú vào chiếc rương gỗ nhỏ. Sau khi lau sạch đi bụi đất bám trên chiếc rương, thầy Lương vẫn chưa có hành động gì tiếp theo. Lúc này Lan Lan phu nhân vì mệt quá đã ngồi dựa vào góc tường mà ngủ thiếp đi. Ông chủ Vương khẽ lấy tấm vải đắp lên người cho vợ. Bước tới chỗ thầy Lương đang ngồi, ông chủ Vương hỏi :
– Thầy Lương, vẫn chưa tìm ra cách mở chiếc rương này sao ? Cũng đã muộn lắm rồi, hay là ta để mai hãy tính…..Cả ngày hôm nay thầy cũng đâu có được nghỉ ngơi…..Thấy thầy ngồi lặng im nãy giờ tôi cũng thấy bất an.
Thầy Lương đáp :
– Tuy tôi ngồi im nhưng lại không phải ngồi im…..Gần 1 canh giờ qua tôi vẫn luôn tìm mọi cách để có thể hóa giải kết ấn hòng mở chiếc rương này thế nhưng không cách nào phù hợp cả. Ban đầu vì nghĩ đây là đồ do Khúc Quân sư phụ để lại nên tôi sẽ dễ dàng mở được, tuy nhiên càng xem kỹ thì càng thấy không đơn giản như vậy. Ngoài chữ “ Quân “ được viết trên mặt rương ra thì không còn điểm đặc biệt nào khác. Áp dụng quy luật của ngũ hành cũng không mở được, kết ấn này hư hư, thực thực, nó phản lại với tất cả những loại ấn chú hóa giải mà tôi biết. Thậm chí tôi đã sử dụng cả cách hóa giải phong ấn được ghi chép trong “ Cổ Độc Kỳ Thư “ cũng không có tác dụng. Rốt cuộc thì chữ “ Quân “ này có ý nghĩa gì chứ ?
Nhìn vào chiếc rương, đúng là ngoài chữ “ Quân “ ra trên những mặt còn lại không có điểm gì đặc biệt. Rương cũng không hề có ổ khóa, dùng sức mở không ra…..Ông chủ Vương nói :
– Hay là thử để tôi kiếm gì đó đập vỡ nó, biết đâu lại được…
Thầy Lương cười :
– Có dùng búa thì ông cũng không thể nào đập vỡ được chiếc rương này….Sau 1 canh giờ tìm hiểu thì tôi biết được rằng, tuy chiếc rương này được làm bằng gỗ nhưng trừ khi hóa giải được kết ấn, bằng không đừng mong nó suy chuyển…..Để tôi thử cho ông chủ Vương xem.
Dứt lời, thầy Lương cầm chiếc rương, thẳng tay ném mạnh chiếc rương vào bức tường trước mặt…
“ CỤC “
Rương rơi xuống đất, vẫn giữ nguyên hiện trạng, không mảy may bị một vết nứt, vỡ hay lõm nào…..Cảm tưởng lúc ném vào tường, chiếc rương cứ như 1 khối sắt vuông vắn nặng trịch.
Cầm chiếc rương lên, ông chủ Vương lắc đầu ngao ngán :
– Cách này không được, cách kia không được……Vậy làm sao mới mở được đây ? Hay là bỏ đi hả thầy ?
Thầy Lương mỉm cười :
– Bỏ là bỏ thế nào, bằng mọi giá tôi cũng phải mở được chiếc rương này….Ông chủ Vương nếu mệt hãy dựa lưng nghỉ ngơi 1 chút. Chuyện chiếc rương cứ giao cho tôi, từ giờ đến sáng, tôi phải luận được cách để mở rương.
Thở hắt ra, ông chủ Vương lúc này đã thấm mệt, hai mắt díu lại, toàn thân ê ẩm. Cứ ngồi nhìn chiếc rương mãi cũng không phải cách hay. Thầy Lương đã nói như vậy nên ông chủ Vương xin phép dựa lưng nơi góc tường gần vợ để nghỉ ngơi một chút.
Cuối canh 4, thêm nửa canh giờ nữa đã trôi qua…..Suốt khoảng thời gian đó, trong lúc vợ chồng ông chủ Vương ngồi tựa vào nhau mà ngủ gà ngủ gật thì thầy Lương vẫn tập trung hết khả năng để tìm cách hóa giải kết ấn…..Bao nhiêu năm qua, bôn ba khắp nơi, đã từng giải không biết bao nhiêu là loại bùa ngải, phá vỡ nhiều trận đồ phong ấn từ cổ chí kim…..Ấy vậy mà ngồi trước chiếc rương nhìn rất đơn giản, thầy Lương lại chưa thể tìm được nguyên lý trong việc thi triển kết ấn. Cả 6 mặt chỉ có độc nhất 1 chữ “ Quân “, với khả năng của mình, thầy Lương biết chữ “ Quân “ này là bút pháp của Khúc Quân sư phụ, chính chữ “ Quân “ đang tỏa ra 1 nguồn năng lượng bảo vệ chiếc rương khi có bất cứ tác động, thư ếm, bùa chú muốn xâm phạm nhằm phá bỏ kết ấn. Nói cho đơn giản, muốn mở được chiếc rương này thì phải tìm ra cách triệt tiêu đi nguồn năng lượng ( pháp lực ) từ chữ “ Quân “ kia. Nghe thì tưởng chừng dễ dàng, thế nhưng đã sử dụng mọi cách, chiếc rương vẫn không thể nào có chuyển biến.
Nhìn lên di ảnh của Khúc Quân sư phụ, thầy Lương tự hỏi :
– Sư phụ, người đi nước cờ này hiểm quá….Chắc có lẽ đồ nhi bó tay rồi, do đồ nhi kém cỏi không thể mở được nó ra…..Đồ nhi chỉ có 1 thắc mắc là tại sao sư phụ không để chiếc rương này trên núi Bạch Hạc mà lại chôn ở trong nhà họ Vương….?
Vừa nói vừa nhìn vào bức họa truyền thần vẽ Khúc Quân sư phụ……Đột nhiên thầy Lương ngớ người, ngay trong câu hỏi của thầy Lương dường như đã có câu trả lời. Cầm chiếc rương lên nhìn, thầy Lương tiếp :
– Đúng vậy…..Nếu là dành cho ta thì tại sao sư phụ không để lại trên núi Bạch Hạc mà phải chôn ở đây…..Rõ ràng là có liên quan đến nhà họ Vương…
“ Khúc trong “ Trung Khúc “ – Quân trong “ Quân Vương “ “.
Trong đầu thầy Lương nhớ lại câu nói của ông chủ Vương khi thầy nhắc tới tên của Khúc Quân sư phụ……Căng mắt nhìn lại một lần nữa chữ “ Quân “ trên mặt rương…..Thầy Lương ấp úng nói :
– Thì..ra là…thế…..Ha ha ha……Ha ha ha…..Là do ta, do ta đã suy nghĩ quá cao siêu rồi…..Ha ha ha…..Sư phụ, đồ nhi đã hiểu…..Vật này giao cho con, nhưng người mở được nó thì chỉ có chủ nhà, mà chủ nhà là ai ? Là người họ Vương….Chỉ dẫn đã được gợi ý ngay từ khi ông ta mở ra lối đi xuống tầng hầm bí mật. Ha ha ha….Ha ha ha…
Tiếng cười của thầy Lương khiến vợ chồng ông chủ Vương tỉnh giấc…….Lan Lan phu nhân dụi dụi mắt, thấy thầy Lương hai tay cầm chiếc rương hướng về phía bàn thờ cứ thế mà cười thì sợ hãi gọi chồng dậy :
– Lão…lão gia….dậy đi….dậy mau…..Thầy Lương….thầy Lương làm sao ấy….?
Ông chủ Vương mới chợp mắt được chừng nửa canh giờ, hãy còn ngái ngủ…..Nghe vợ nói vậy thì mắt nhắm mắt mở hỏi lại :
– Làm sao là làm sao ? Thầy ấy chắc vẫn đang ngồi nhìn cái rương chứ gì ?
Hai vợ chồng còn đang mải nhìn thì đột ngột, thầy Lương quay đầu về phía họ, nhoẻn miệng cười, thầy Lương nói bằng 1 giọng đầy nguy hiểm :
– Khà khà khà, 2 người dậy rồi sao ? Đúng lúc lắm, ông chủ Vương tôi có chuyện muốn nhờ ông đây.
Thầy Lương cúi xuống mở tay nải, lấy ra con dao nhọn rồi bước tới chỗ vợ chồng ông chủ Vương…..Dưới ánh đèn dầu lập lòe, bóng thầy Lương in trên bờ tường, tay cầm dao nhọn nom đáng sợ vô cùng…..Lan Lan phu nhân rùng mình run cầm cập, thấy vợ như vậy thì bất giác ông chủ Vương cũng sợ theo.
Ông chủ Vương ấp úng hỏi :
– Thầy….thầy…định…làm..làm gì….vậy ?
Thầy Lương mỉm cười trả lời :
– Khà khà, tôi muốn xin ông tí huyết ấy mà….Lại đây nào, chúng ta sẽ mở chiếc rương này…
Bình thường nghe điệu cười của thầy Lương rất chi là thống khoái, thoải mái…..Thế mà giờ chẳng hiểu sao vợ chồng ông chủ Vương lại sởn cả gai ốc mỗi khi thầy Lương cười……Ông chủ Vương run giọng :
– Thầy….lại….lấy máu…tôi à ? Nhưng…nhưng mà….tôi sợ lắm….
Nhận thấy vợ chồng ông chủ Vương đang hốt hoảng, nhìn sang bên tường thấy bóng của mình in trên đó đúng là có chút đáng sợ, lại thêm con dao nhọn trên tay…..Thầy Lương hiểu ra vấn đề, biết vợ chồng họ mới ngủ dậy, mắt mũi, đầu óc còn chưa được minh mẫn….Thầy Lương phá lên cười :
– Ha ha ha, đừng sợ…..Tôi chỉ là muốn chích ở đầu ngón tay ông chủ Vương vài giọt máu mà thôi…..Bộ nom tôi đáng sợ lắm à ?
Lan Lan phu nhân gật đầu lia lịa, thầy Lương ngồi xuống bên ngọn đèn dầu….Đặt chiếc rương trước mặt vợ chồng ông chủ Vương, thầy Lương nói :
– Sau hơn 1 canh giờ tìm hiểu, cuối cùng tôi cũng luận ra được cách để hóa giải kết ấn bảo vệ chiếc rương này…Cứ nghĩ sâu xa, cao siêu thành thử ra lại đi vào ngõ cụt. Thực chất để mở chiếc rương này không khó, nói vậy cũng không hẳn là dễ bởi phải phụ thuộc vào 1 yếu tố vô cùng quan trọng….
Ông chủ Vương hỏi :
– Có phải là máu của người nhà họ Vương ?
Thầy Lương đáp :
– Chính xác, ông chủ Vương nói đúng….Chính là máu của người nhà họ Vương….Thầy tôi đã dùng máu của mình hòa chung với mực viết lên chữ “ Quân “ trên mặt rương…..Giờ ta sẽ dùng máu của ông để viết vào chiếc rương này 1 chữ “ Vương “. “ Quân Vương “ trong đó “ Quân “ đóng vai trò là ổ khóa, còn “ Vương “ chính là chìa khóa. Chỉ khi có đầy đủ 2 yếu tố này thì rương mới được mở….Thầy tôi chơi chữ nhưng trong chữ lại là cả 1 trận đồ đóng mở, biến hóa khôn lường……Đó là lý do vì sao chiếc rương lại được chôn trong vườn nhà họ Vương. Giống như mật thất này, chỉ có máu của người nhà họ Vương mới có thể mở được..
Nghe thầy Lương nói, vợ chồng ông chủ Vương há hốc mồm kinh ngạc vì nó quá hợp lý….Ông chủ Vương hỏi :
– Thế vậy bây giờ tôi phải làm gì…?
Thầy Lương cười :
– Khà khà khà, đơn giản thôi…..Ông chủ Vương dùng máu của mình viết 1 chữ “ Vương “ ở mặt đối diện với chữ “ Quân “ là được….
——————————————————-
Ông chủ Vương làm theo lời thầy Lương chỉ dẫn, quả nhiên sau khi viết xong chữ “ Vương “ thì chiếc rương phát ra tiếng nhạc và lời bài hát :
“ Một bậc “Quân Vương” mang trong con tim hình hài đất nước….”
( Đoạn này em đùa thôi :v )
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện Quyển 5, Truyện Chữ, Truyện Ma
Thầy Tàu ly kỳ truyện quyển 5 – Chap 47: Hóa Giải Kết Ấn
Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 2 Average: 4.5]