Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác nội dung của KenhSachNoi.Com, hãy search trên Google vi cú pháp: "Từ khóa" + "kenhsachnoi.com". (Ví dụ: Sách ni miễn phí kenhsachnoi.com). Tìm kiếm ngay

Thầy Tàu ly kỳ truyện quyển 5 – Chap 48: Vàng – Giấy – Da – Gỗ

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 5 – Tác Giả Trường Lê.
– THIÊN CƠ –
Chap 48 : Vàng – Giấy – Da – Gỗ.
Dùng mũi dao nhọn rạch 1 vết nhỏ ở đầu ngón tay trỏ của ông chủ Vương, khẽ nhăn mặt, ông chủ Vương hỏi :
– Thế có phải hòa máu với mực để viết không hả thầy ?
Thầy Lương đáp :
– Không cần đâu, ông chỉ cần dùng máu viết trực tiếp lên mặt đối diện là được. Nào, bắt đầu nhé….!!
Máu từ đầu ngón tay trỏ ông chủ Vương bắt đầu chảy ra, thầy Lương lộn chiếc rương lại, đoạn nói :
– Viết đi…
Dùng máu của mình, ông chủ Vương đưa ngón tay trỏ viết lên trên mặt đáy của rương gỗ một chữ “王 “ ( Vương ). Chữ viết xong, cả 3 người nín thở chờ đợi……Sau chừng 10 giây đầu tiên không có gì xảy ra, chiếc rương vẫn trơ trơ không thay đổi.
Lan Lan phu nhân hỏi :
– Có thật là sẽ mở được không hả thầy ?
Câu hỏi của Lan Lan phu nhân khiến thầy Lương có chút bối rối, bởi việc dùng máu của ông chủ Vương viết lên chiếc rương vốn cũng chỉ là suy đoán của thầy…..Giờ mà không thành công thì không biết giấu mặt vào đâu.
Ông chủ Vương trách vợ :
– Thầy đã nói mở được là mở được, chứ không tự nhiên thầy lại lấy máu tôi làm gì…..Đợi chút nữa xem sao, chẳng phải bà cũng nhìn thấy thầy giải ngải cho tôi rồi ư ?
Lan Lan phu nhân vội xin lỗi thầy Lương :
– Dạ…dạ….tại tôi nóng vội quá….xin lỗi thầy….
Nghe những lời tin tưởng tuyệt đối từ phía ông chủ Vương, chẳng hiểu sao thầy Lương lại cảm thấy hơi áp lực……Mấy chục năm bôn ba, hành tẩu, gặp không ít bùa ngải, có những lúc bản thân phải đương đầu với nhiều nguy hiểm, thế nhưng tính tới bây giờ thì thầy Lương đều thành công trong việc hóa giải bùa ngải cũng như các trận pháp phong ấn, trấn yểm……Chỉ duy có lần này mọi thứ không giống như thầy Lương dự đoán. Thế mới biết, sư phụ mãi là sư phụ, dù đã viên tịch mấy chục năm vẫn có thể gây áp lực cho đồ đệ.
Nghĩ đến Khúc Quân sư phụ, thầy Lương đổ mồ hôi hột……Lại thêm vài giây nữa trôi qua, mỗi giây qua đi thầy Lương lại đổ mồ hôi nhiều hơn. Ông chủ Vương hỏi :
– Thầy sao vậy ? Thầy ra mồ hôi nhiều quá…..Hay là trúng gió rồi ?
Lan Lan phu nhân nói :
– Ở dưới tầng hầm kín như bưng thì lấy đâu ra gió…..Chắc là do thầy tập trung quá nên kiệt sức ấy….Vợ chồng mình còn ngủ được 1 giấc, thầy từ tối đến giờ đã chợp mắt tí nào đâu….
“ Ực “
Thầy Lương nuốt nước bọt, đang lo ngay cả cách này cũng không có tác dụng thì quả thực thầy Lương cũng đành phải bó tay mà vợ chồng nhà này cứ nói chuyện không đâu….Thầy Lương nghĩ trong đầu :
“ Vẫn không có chuyển biến gì, chẳng lẽ ta đã sai rồi sao ? Nếu vậy phải làm thế nào mới được đây ? “
Lấy vạt áo lau mồ hôi, mắt vẫn nhìn chăm chú vào chiếc rương……Bất ngờ thầy Lương thấy chữ “ Vương “ trên bề mặt rương đang mờ dần. Nói đúng hơn là máu của ông chủ Vương đang thấm vào trong mặt gỗ. Tiếp đó những tia máu bắt đầu lan ra cả 6 mặt rương, chúng tụ về chữ “ Quân “. Cả chiếc rương đột ngột phát ra ánh sáng…
Thầy Lương, ông chủ Vương cùng Lan Lan phu nhân há hốc mồm kinh ngạc khi những tia máu phát ra ánh sáng màu vàng chói lọi đang từ từ thay đổi các ký tự trong chữ “ Quân “……Cuối cùng chữ “ Quân “ đó hóa thành chữ “ Khai “.
Chữ “Khai” bừng sáng, ánh sáng của nó chiếu sáng cả 1 khoảng hầm, sáng đến mức vợ chồng ông chủ Vương cũng như thầy Lương phải lấy tay che mắt lại..
“ Cục…Cạch….Cạch…Cạch “
Chiếc rương tự động xoay chuyển, phát ra những âm thanh như đang mở khóa…..Cho tới khi ánh sáng dịu bớt, thầy Lương, ông chủ Vương, Lan Lan phu nhân mới mở mắt ra nhìn…..Lúc này chiếc rương đã tách ra, để lộ bên trong một vài món đồ vật.
Ánh sáng tắt dần rồi biến mất, ông chủ Vương hỏi :
– Mấy thứ này là gì vậy thưa thầy…?
Bên trong rương có 1 tờ giấy được cuộn lại buộc chỉ đỏ, 1 chiếc chuông nhỏ chừng 3 ngón tay, chuông làm bằng vàng, 1 con dao gỗ có màu đen như bị ám khói và cuối cùng là 1 tấm da thuộc được gấp lại vuông vắn cũng có chỉ đỏ buộc cố định.
Thầy Lương trả lời câu hỏi của ông chủ Vương :
– Phải xem từng thứ mới biết được……
Bắt đầu từ chiếc chuông vàng, cầm chuông trên tay, thầy Lương nói :
– Chiếc chuông này do chính tay Vương Lân chế tác, ngoài biểu tượng kỳ lân thì trên mặt chuông có khắc tên tổ phụ ông chủ Vương “ Vương Lân “. Món đồ này là dành cho người nhà họ Vương.
Đưa chuông cho ông chủ Vương, hai vợ chồng ông chủ Vương cầm chiếc chuông vàng và nhận ra đúng là đồ do tổ phụ mình làm. Mặt bên trong của chuông còn được khắc những dòng ký tự khá lạ lẫm….Ông chủ Vương hỏi :
– Chữ này là chữ gì vậy thưa thầy…?
Thầy Lương trả lời :
– Đó là chữ Phạn, mặt trong của chuông có khắc một bài kinh bằng chữ Phạn…..Chuông này không phải chuông thường đâu, khi lắc chuông, tiếng vang của chuông sẽ giúp chủ nhân xua đuổi ma quỷ…..Khúc Quân sư phụ đã chỉ dẫn cho Vương Lân làm ra chiếc chuông này….Còn lý do tại sao ông ấy không trao chiếc chuông cho hậu thế mà lại chôn bên dưới gốc cây Ngân Hạnh thì tôi cũng chưa giải thích được….Nhưng trước mắt ông chủ Vương hãy cứ giữ chuông bên mình.
Ông chủ Vương hỏi tiếp :
– Nhưng sao thầy lại biết chiếc chuông này là tổ phụ để lại cho tôi ? Chẳng phải trước đó thầy nói chiếc rương là của sư phụ thầy để cho thầy cơ mà ?
Thầy Lương chép miệng :
– Chậc, cái nhà này, bảo giữ lấy thì cứ giữ đi……Chuyện gì cũng phải hỏi cặn kẽ mới chịu được….Đơn giản thôi mà, bởi vì tôi không cần dùng đến nó. Thế chẳng phải để cho ông thì cho ai ?
Vợ chồng ông chủ Vương nhìn nhau gật đầu :
– Ừ nhỉ, thầy là người chuyên hóa giải bùa ngải, trừ ma, diệt quỷ thì ma quỷ thấy thầy còn phải chạy trước chứ cần gì lắc chuông vàng…..Thế thì vợ chồng tôi xin được giữ quả chuông này….Cảm ơn thầy…
Xong cái chuông, còn lại 3 món…..Thấy thầy Lương vẫn ngồi nhìn, ông chủ Vương ghé lại hỏi tiếp :
– Sao thầy không tiếp tục đi…..Biết đâu trong 3 món này lại có thứ gì đó là dành cho tôi…
Thầy Lương đáp :
– Ờ ha, có khi là của nhà ông tất….Nguyên quả chuông vàng rồi mà vẫn còn muốn nữa à ? Tôi là tôi đang phân vân xem nên mở thứ gì tiếp theo….Tấm da thuộc hay là tờ giấy được cuộn lại đây….Hừm….
Ông chủ Vương khẽ cười :
– Thì có gì mà thầy phải phân vân, cứ mở hết ra là được thôi mà……Theo tôi thì thầy cứ mở cuộn giấy này ra trước…..Có thể đây chính là thư mà Khúc Quân sư phụ để lại cho thầy…
Thầy Lương đáp :
– Thư ư ? Làm gì có bức thư nào mà lại chẳng có lấy 1 chữ thế này….
Ông chủ Vương gỡ nút buộc sợi chỉ đỏ, mở cuộn giấy ra xem…..Quả nhiên bên trong không có chữ hay ký tự nào cả, giơ lên nhìn mặt trước, lộn cả ra mặt sau……Tờ giấy có màu trắng đục không có lấy 1 chữ.
Ông chủ Vương nhíu mày :
– Sao không có chữ nào ? Chỉ là 1 tờ giấy không ?
“ Ta chờ đồ đệ đến từ núi Bạch Hạc “
Trong đầu thầy Lương nghĩ đến dòng chữ phía sau tấm bài vị……Khẽ mỉm cười, thầy Lương nhớ lại một chuyện cách đây 50 năm về trước…..
[…….] Đó là 1 đêm trăng sáng, A Lương thấy sư phụ ngồi chong đèn bên bàn gần cửa sổ….
– Sư phụ, người đang làm gì vậy ạ ? – A Lương hỏi.
Khẽ dừng bút, Khúc Quân trả lời :
– Ta đang viết thư pháp…
A Lương ngó nhìn vào tờ giấy trắng để trên bàn :
– Ủa, sư phụ có nhầm không vậy ? Người nói đang viết thư pháp mà sao con chẳng nhìn thấy gì cả ? Giấy vẫn còn trắng mà ?
Khúc Quân mỉm cười, ông đưa ngón trỏ lên miệng khẽ cắn nhẹ, nhỏ vào tờ giấy trắng 1 giọt máu…..Máu thấm vào giấy và lan ra, trên mặt giấy dần hiện ra hai hàng chữ :
“ Nhất song minh nguyệt nhất song trúc
Mãn thất họa đồ mãn thất hình. “
( Một cửa có trăng, một cửa có trúc,
Đầy nhà có sách khắp nhà hương thơm. )
A Lương ồ lên kinh ngạc :
– Có chữ thật rồi sư phụ ơi……Thầy giỏi quá đi mất…
Khúc Quân xoa đầu cậu nhóc đồ đệ :
– Chỉ là 1 thủ thuật nhỏ mà thôi….Sau này ta sẽ dạy hết lại cho con….
[……..] Tiếp tục lấy ra con dao nhọn, ông chủ Vương thấy vậy thì giật mình :
– Lại…lại nữa sao ? Thầy lại tính lấy máu tôi à ?
Thầy Lương khẽ cười, đưa mũi dao chích vào đầu ngón tay trỏ của mình, để cho máu nhỏ xuống mặt giấy…..Thầy Lương nói :
– Không, lần này sẽ dùng máu của tôi…….

Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 0 Average: 0]