Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác nội dung của KenhSachNoi.Com, hãy search trên Google vi cú pháp: "Từ khóa" + "kenhsachnoi.com". (Ví dụ: Sách ni miễn phí kenhsachnoi.com). Tìm kiếm ngay

Thầy Tàu ly kỳ truyện quyển 5 – Chap 50: Khí Tử Mộc

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 5 – Tác Giả Trường Lê.
– THIÊN CƠ –
Chap 50 : “ Khí Tử Mộc “
Cởi sợi chỉ đỏ buộc bên ngoài tấm da, nhẹ nhàng mở ra thì bên trong tấm da thuộc có vẽ 1 bản đồ…..Thầy Lương cầm đèn dầu đưa sát lại gần để soi cho rõ.
– Là bản đồ sao….? Nhưng bản đồ ở đâu mới được chứ ?
Ông chủ Vương mắt nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ, miệng nói :
– Thầy Lương, đưa cho tôi xem nào…..Tôi nhìn thấy quen lắm..
Thầy Lương trải rộng tấm bản đồ ra nền gạch, soi đèn cho ông chủ Vương nhìn thật kỹ……Chỉ tay vào từng điểm trong tấm bản đồ, ông chủ Vương nói :
– Là bàn đồ vẽ toàn bộ địa hình của hương Kim Sơn……
Thầy Lương nhíu mày hỏi :
– Có thật không ? Ông chắc chứ ?
Ông chủ Vương gật đầu quả quyết :
– Chắc chắn, không thể nhầm được….Tính từ đây chính là vị trí của sông Châu Giang, đi tiếp theo con đường này sẽ vào đến hương Kim Sơn……Đây chính là nhà của tôi, là nơi mà chúng ta đang ở…..Từ đây đi vào giữa trung tâm tấm bản đồ là nhà họ Bạch…..Có cả ký tự đánh dấu nè thầy, tấm bản đồ này vẽ vô cùng chi tiết các con đường lớn nhỏ trong hương…..Mặc dù mấy năm trở lại đây, nhà họ Bạch có cho triển khai, xây dựng mới một vài vị trí như đền thờ vị đạo sư, làm xưởng gỗ để đóng tàu, thế nhưng về tổng thể thì tấm bản đồ này vẫn cực kỳ chi tiết.
Thầy Lương đăm chiêu suy nghĩ, chắc chắn những món đồ được Khúc Quân sư phụ để lại trong chiếc rương này phải cực kỳ quan trọng…..Thế nhưng tạm thời ngoài chiếc chuông vàng và bức thư ra thì tấm bản đồ và con dao bằng gỗ có màu đen kia, thầy Lương vẫn chưa rõ phải sử dụng chúng như thế nào. Nhưng có 1 điểm chắc chắn, đó là chỉ cần nghiên cứu kỹ tấm bản đồ, việc đi lại trong hương Kim Sơn sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Kiểm tra lại tấm bản đồ vài lượt để xem liệu có còn điều gì bí mật được ẩn giấu hay không nhưng đó chỉ là 1 tấm bản đồ bình thường được vẽ trên da thuộc. Thầy Lương gấp tấm da rồi buộc lại như cũ, thầy Lương nói với vợ chồng ông chủ Vương :
– Món đồ này tôi sẽ giữ, bởi vợ chồng ông chủ Vương là người Kim Sơn, đã quá quen với đường đi lối lại ở đây….Thành ra không cần đến tấm bản đồ, cũng như cái chuông vàng khi nãy, do tôi không cần đến nên nó là của vợ chồng ông….Tôi tính như vậy được chứ ?
Ông chủ Vương cười đáp :
– Dạ, thầy nói chí phải…..Thầy giữ đi ạ….Chỉ còn 1 món cuối cùng, con dao này được làm từ loại gỗ gì vậy thầy ? Cho tôi cầm lên nhìn một chút được không ?
Thầy Lương lấy con dao gỗ đưa cho ông chủ Vương, con dao nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay. Nó có màu đen xì, không giống với cái chuông vàng, bên trong mặt chuông có khắc 1 bài kinh chữ Phạn, con dao này không có chữ hay ký tự gì cả, nhìn sát vào con dao, ông chủ Vương ngửi thấy một mùi lạ lạ….Nó giống như mùi ám khói, mùi gỗ bị cháy.
Không phát hiện được điều gì, ông chủ Vương trả lại dao gỗ cho thầy Lương rồi khẽ nói :
– Ngoài màu sắc khá lạ mắt ra thì không có điểm gì đặc biệt….À không, ngửi thì thấy phần gỗ có mùi khét khét, nó như là mùi khói vậy thầy ạ.
Thầy Lương cầm con dao, khẽ miết ngón tay lên lưỡi dao, gỗ làm ra con dao này được bào nhẵn mịn, không chạm khắc gì mà chỉ là 1 con dao gỗ đơn thuần…..Màu đen của dao là màu gỗ tự nhiên, không phải do sơn mà có. Thế nhưng trên đời này chỉ có 1 vài loài gỗ mang màu sắc đen….Phải kể đến như gỗ mun, gỗ trắc đen hoặc gỗ sưa đen….Tất cả đều là gỗ quý, dựa vào những hiểu biết của mình thì thầy Lương chắc chắn con dao này không được làm từ gỗ trắc hay gỗ sưa, bởi 2 loại gỗ này đều có vân rất nổi bật, màu của 2 loại này cũng không phải dạng đen tuyền, ngoài ra chúng còn có mùi thơm đặc trưng. Chỉ còn lại gỗ mun là có màu tương tự, thế nhưng xem kỹ thì đây không phải gỗ mun, màu sắc có thể tương đồng nhưng cái mùi khói tỏa ra từ con dao cho thấy nó có gì đó rất khác biệt.
Đang tập trung suy nghĩ thì ông chủ Vương hỏi :
– Là gỗ gì vậy thầy ? Thú thật là tôi thấy nó giống gỗ tùng, trước đây tôi từng làm vòng đeo tay từ gỗ tùng có gắn kèm những lu thống nhỏ bằng vàng….Cũng chỉ là cảm nhận thôi nhưng cầm con dao này rất giống với loại gỗ đó. Có điều màu sắc thì thực sự không giống,,.
Nghe ông chủ Vương nhắc đến gỗ Tùng khiến thầy Lương nhớ lại 1 chuyện….Đặt con dao trong lòng bàn tay, thầy Lương mỉm cười nói :
– Ông chủ Vương, ông quả nhiên là 1 người có cảm nhận tốt, chỉ cần cầm con dao đã phán đoán chính xác, con dao này đúng là được làm từ gỗ tùng…
Ông chủ Vương được thầy Lương khen thì thích chí vô cùng, thế nhưng trong lòng vẫn còn lấn cấn không dám biểu lộ ra bên ngoài bởi chưa bao giờ ông thấy loại gỗ tùng nào có màu đen cả.
Ông chủ Vương nói nhỏ :
– Thầy không đùa tôi đấy chứ ? Gỗ tùng sao mà đen xì thế này được…? Thầy tính khen để tôi tưởng bở phải không ?
Thầy Lương cười :
– Khà khà, không đâu, đó là lời khen thật lòng….Chính xác là con dao được làm từ gỗ tùng…..Thế nhưng là loại gỗ tùng đặc biệt, người đời gọi nó là “ Khí Tử Mộc “.
Hai vợ chồng ông chủ Vương ngơ ngác nhìn nhau, Lan Lan phu nhân hỏi :
– “ Khí Tử Mộc “ ? Là loại gỗ gì mà nghe tên thấy đáng sợ vậy thầy ?
Thầy Lương giải thích :
– “Khí Tử Mộc “ hay còn gọi là “ Gỗ Sét Đánh “ là loại gỗ được lấy từ những cái cây bị sét đánh tự nhiên. Cây mọc trên đất tượng trưng cho phần âm, sét từ trên trời đánh xuống tượng trưng cho phần dương….Người xưa quan niệm rằng khi một cái cây bị sét đánh trúng chính là sự giao thoa giữa đất trời, giữa âm và dương. Chính vì điểm đặc biệt này mà “ Khí Tử Mộc “ thường được dùng để để làm pháp khí trừ ma như vòng đeo tay, kiếm gỗ, dao gỗ…..Thậm chí nếu thu được 1 tảng lớn “ Khí Tử Mộc “ còn được chế tác thành tượng đặt ở những nơi linh thiêng như đình, chùa..
Ông chủ Vương tròn mắt :
– Thật sự thần kỳ như vậy sao ? Nhưng nếu thế cũng đâu có gì chắc chắn con dao này được làm từ gỗ tùng…..Biết đâu nó được làm từ 1 loài cây khác bị sét đánh cũng nên…
Thầy Lương mỉm cười :
– Tôi chắc chắn nó được làm từ gỗ tùng….Không những thế, còn là 1 cây tùng có niên thọ hơn 200 năm…..
Ông chủ Vương thắc mắc :
– Thầy có thể nói rõ hơn một chút được không ?
Thầy Lương bồi hồi nhớ lại, đó là lần đầu tiên thầy Lương cùng Khúc Quân sư phụ lặn lội đường xá xa xôi, băng rừng, lội suối, vượt qua biên giới để sang bên Việt Nam tìm cây thuốc quý……
[……..]

(Bạn đang nghe truyện tại trang web: Kênh Sách Nói chấm Com – Chúc bạn có những giây phút thư giãn.)

Giữa rừng rậm hoang sơ, trời đổ mưa lớn, đường trơn trượt, ẩm ướt không thể đi tiếp. Hai thầy trò Khúc Quân phải trú tạm dưới 1 mỏm đá nhô ra để tránh mưa.
Khúc Quân dặn dò đồ đệ :
– Sang tới bên kia con phải tuyệt đối nghe lời ta…..Không được gây chuyện, chúng ta chỉ đến hỏi mua thảo dược, xong việc sẽ quay về ngay.
A Lương khi ấy đã là 1 thanh niên 18 tuổi, thấy sư phụ có phần kiêng dè, A Lương hỏi :
– Chỉ là đi tìm mua thảo dược thôi mà, sao sư phụ lại lo lắng như vậy ?
Khúc Quân đáp :
– Nước Nam bao đời nay vẫn được mệnh danh là nơi rừng thiêng, nước độc…..Chúng ta khi bước chân sang đó cũng chỉ là khách vãng lai, là người lạ thổ. Nước Nam nhỏ bé nhưng bọn họ luôn tiềm ẩn những khả năng vô cùng đáng sợ. Tương truyền thời xa xưa, yên quốc công Cao Biền, tôn xưng Lạc Điêu Thị Ngự, được biết đến là bậc thầy số 1 về tướng số của nhà Đường. Ông ta tài hoa, văn võ song toàn, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, am hiểu bát quái, ngũ hành, nắm giữ trong tay muôn vàn thuật trấn yểm…..Năm đó nhà nhà Đường xem thiên tượng, biết nước Nam vượng khí ngút trời, có thiên tinh đế vương soi sáng, ắt hẳn sau này sẽ có nhiều người tài xuất hiện. Sợ ảnh hưởng đến triều đình phương bắc, vua Đường khi ấy đã sai Cao Biền cưỡi diều bay sang nước Nam, hễ thấy ở đâu có địa mạch tốt, xuất hiện thần khí thì ra tay chặt đứt, sử dụng pháp khí trấn yểm, cắt đoạn long mạch để kìm hãm người nước Nam…
“ UỲNH “
Khúc Quân đang kể thì bất chợt trên trời xuất hiện 1 tiếng nổ lớn…..Cả mặt đất khi đó lay dộng, sau tiếng sấm động ấy mưa bắt đầu ngớt. Khúc Quân đưa tay lên bấm độn, khẽ nhíu mày, ông nói :
– Đất trời rung chuyển, ắt hẳn đã xảy ra chuyện lạ…..A Lương, chúng ta đi thôi…
A Lương vội đứng dậy đi theo sư phụ, quả nhiên Khúc Quân thần cơ diệu toán, đi tiếp chừng 1 dặm đường…..Trước khi sang bên kia biên giới nước Nam, cảnh tượng trước mắt khiến A Lương phải há hốc mồm kinh ngạc. Một thân cây lớn phải đến 4 người ôm đang cháy âm ỉ. Một nửa thân trên của cây không hiểu vì sao bị gãy ngang đổ rạp.
A Lương ấp úng :
– Chuyện…chuyện gì vậy thưa sư phụ ?
Khúc Quân đáp :
– Thật đáng tiếc, 1 cây tùng đại thụ, nhìn gốc tùng thì nó phải hơn 200 tuổi…..Tiếng động rung chuyển trời đất khi nãy chính là do sét đánh xuống cây tùng…
A Lương thở dài tiếc rẻ :
– Chậc, cây lớn như vậy mà cháy hết rồi….Tiếc thật thầy nhỉ ?
Tiến lại gần gốc tùng âm ỉ bốc khói xám, Khúc Quân nói :
– Cũng không hẳn….”Khí Tử Mộc “ này vẫn có thể dùng, tiếc là ta không thể đem đi nhiều hơn…
Dứt lời, Khúc Quân lấy từ trong gốc tùng ra 1 tảng gỗ có màu đen, cẩn thận gói lại….Sau đó hai thầy trò tiếp tục lên đường, trên đường đi, A Lương có hỏi Khúc Quân về câu chuyện Cao Biền khi nãy…
– Vậy sau khi Cao Biền được cử sang nước Nam thì sao hả sư phụ ? Thầy kể nốt đi ạ…
Khúc Quân trả lời :
– Ông ta thất bại trở về và đổ bệnh mất sau đó không lâu…..Đây chỉ là 1 điển tích xa xưa, thế nhưng ta vẫn luôn đánh giá cao khả năng của người nước Nam…..Nhất là những thầy mo, thầy bùa nơi rừng núi hoang vu. Đất có thổ công, sông có hà bá….Con còn trẻ, tính tình vẫn có chút bốc đồng, ta sợ con đôi khi quá vô tư mà sẽ chuốc họa vào thân…..
[……..] Quay trở lại thực tại, thầy Lương cầm con dao gỗ trên tay :
– Đây chính là một pháp bảo được làm từ “ Khí Tử Mộc “.

Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 1 Average: 5]