Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác nội dung của KenhSachNoi.Com, hãy search trên Google vi cú pháp: "Từ khóa" + "kenhsachnoi.com". (Ví dụ: Sách ni miễn phí kenhsachnoi.com). Tìm kiếm ngay

Thầy Tàu ly kỳ truyện quyển 5 – Chap 61: Chìa Khóa

Chap 61 : “ Chìa Khóa “
“ Cộp….cộp….cộp “
Nhã Tịnh soi đèn cầy đi trước, Bạch Tiên Phong nối bước theo sau…..Bước chừng 10 bậc thì đã xuống đến bên dưới căn hầm. Thân là người đứng đầu nhà họ Bạch, thế nhưng suốt gần 20 năm qua, Bạch Tiên Phong không hề hay biết bên trong phòng Cơ Vân đạo sư lại tồn tại 1 tầng hầm bí mật như thế này. Nghĩ lại cũng đúng, dãy nhà này được xây dựng sau khi Bạch Tiên Phong đưa Cơ Vân về phủ và nhận làm nghĩa phụ…Rất có thể trong khi xây cất, Cơ Vân đã yêu cầu làm thêm mật thất.
Xuống tới nơi, Nhã Tịnh soi đèn cầy rồi kéo cần gạt, phía bên trên, chiếc giường đang xoay trở về vị trí cũ…..Không khí bên dưới hầm lạnh lẽo vô cùng, đang là tháng 6 dương lịch, nắng nóng đến đổ mồ hôi mà chẳng hiểu tại sao ở đây lại lạnh đến thế. Ngay khi bước xuống bậc đầu tiên, Bạch Tiên Phong đã khẽ rùng mình, xuống tới bậc cuối cùng thì chân tay đã run lẩy bẩy.
“ Phừng “
Nhã Tịnh dùng đèn cầy châm lửa vào những cây đèn dầu được gắn ngay trên vách hầm. Cứ như vậy cho tới khi cả căn hầm bừng sáng, Nhã Tịnh nói :
– Lão gia, nhìn mà xem…..
Dưới ánh lửa đèn dầu, có vẻ như không khí đã bớt lạnh hơn……Thế nhưng những gì ở dưới mật thất thực sự khiến cho Bạch Tiên Phong phải tròn mắt, há hốc mồm vì sửng sốt.
Ở giữa mật thất có xây một cái bục cao chừng 7 tấc, trên cái bục đó là 1 chiếc lu có màu vàng đất. cái lu khá lớn, dễ thường phải 2 người ôm mới xuể, lu cao chừng 5 thước, trên thân lu có dán 1 lá bùa lớn màu đỏ tươi với những ký tự rất kỳ lạ…Bao quanh bên ngoài chiếc lu là 8 cây cột gỗ, mỗi cột to bằng bắp tay người lớn, cột cao quá nửa thân người, 8 cây cột gỗ liên kết với nhau bằng những sợi thừng màu đen bao quanh….Tính từ dưới lên thì có 3 hàng dây thừng, trên mỗi hàng dây thừng lại có treo những lá bùa với 3 màu trắng – đỏ – vàng theo thứ tự từ dưới lên trên, mỗi lá bùa lại gắn kèm 1 chiếc lục lạc nhỏ xíu bằng đồng đen.
Bạch Tiên Phong ấp úng hỏi :
– Trong….lu này….là gì vậy ? Phu nhân, nàng có…biết…không ?
Nhã Tịnh đáp :
– Nhã Tịnh cũng như lão gia, không hề biết bên trong lu có gì…..Hơn 1 năm trước, lần đầu tiên phát hiện ra mật thất này, Nhã Tịnh vô cùng hoảng sợ….Nhưng nghĩ mình mắc bệnh lạ, chẳng sống được bao lâu nên đã đánh liều đi xuống. May mắn làm sao lại tìm được phương thuốc Cơ Vân đạo sư để lại, nhờ đó 2 mẹ con thiếp mới thoát khỏi cái chết.
Bạch Tiên Phong vẫn chưa hiểu lắm, ông ta nói :
– Nàng có thể nói rõ hơn 1 chút được không ? Từ đâu mà nàng phát hiện ra mật thất này bên trong phòng của nghĩa phụ……?
Nhã Tịnh trả lời :
– Tất cả là nhờ vào cuốn sách mà Nhã Tịnh tìm thấy trong phòng của Cơ Vân đạo sư….Chẳng phải sáng nay thiếp có kể qua với lão gia rồi ư ? Mọi chuyện theo thiếp nghĩ đều bắt nguồn từ cuốn sách. Theo như di nguyện của Cơ Vân đạo sư, sau khi đạo sư mất, những quyển sách, lưu bút trong phòng của đạo sư phải đem đi đốt. Ngày hôm đó, Nhã Tịnh là người chỉ đạo gia nhân trong phủ dọn dẹp phòng của đạo sư. Trong lúc dọn đồ, Nhã Tịnh phát hiện ra cuốn sách bên dưới gối của đạo sư, sách không có chữ bên ngoài, khi thiếp mở ra bên trong cũng không thấy gì cả….
Đến đây, Bạch Tiên Phong ngắt lời Nhã Tịnh :
– Sao lại thế, lúc sáng chính miệng nàng nói trong sách có ghi chép bài thuốc giúp cải lão hoàn đồng, cũng nhờ cuốn sách mà 2 mẹ con nàng mới khỏi bệnh…..Nếu sách không có chữ thì nàng đọc những thứ đó ở đâu…?
Nhã Tịnh mỉm cười, cô ta tiếp :
– Lão gia, bình tĩnh nghe thiếp kể nốt đã…..Lần đầu tiên cầm cuốn sách đó trên tay, thực sự trong sách không hề có chữ. Nhưng chẳng hiểu sao Nhã Tịnh khi ấy nhất mực cho rằng đây là 1 cuốn sách quý, bởi vậy, thiếp mới làm trái lại lời của lão gia mà đem cuốn sách về phòng cất đi không cho ai biết. Thiếp đã làm đủ mọi cách, từ vẩy nước vào sách cho tới hơ qua lửa, còn dùng cả máu của mình nhỏ vào nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi….Gần 2 năm trời, thiếp cứ giữ cuốn sách như 1 báu vật cho tới khi đột nhiên thiếp mắc bệnh lạ….Tóc cứ thế rụng dần, toàn thân nổi đầy mụn, mụn sưng lên rồi vỡ ra chảy mủ hôi thối, nhìn thiếp khi ấy rất gớm ghiếc…Thiếp lây sang cho cả con gái chúng ta, chạy chữa thế nào cũng không thuyên giảm….Thiếp đập vỡ hết tất cả gương soi trong phòng vì chính bản thân thiếp cũng không dám nhìn mặt mình khi đó. Sợ bệnh lây nhiễm cho lão gia, cho mọi người, thiếp đã đóng cửa phòng, 2 mẹ con ở lì trong đó chờ tới ngày chết. Nhưng rồi, trong thời khắc thiếp nghĩ mình sắp chết thì điều kỳ diệu đã xuất hiện. Được cưới lão gia, được ở cạnh lão gia bao năm qua là thiếp đã mãn nguyện, thiếp chỉ ân hận là đã lây bệnh cho con gái và cho tới lúc gần chết vẫn không biết được rốt cuộc cuốn sách kia là sách gì mà đạo sư lại để gối đầu giường…..
Vừa nói, Nhã Tịnh vừa rơm rớm nước mắt….Bạch Tiên Phong cũng hiểu thời điểm ấy mọi thứ đáng sợ và đau đớn như thế nào với vợ con mình. Bản thân vốn là 1 người yêu vợ, thương con nên dù biết vợ con mắc bệnh có thể lây nhiễm nhưng lão gia nhà họ Bạch vẫn để mẹ con Nhã Tịnh ở trong phủ…..Bạch Tiên Phong hỏi :
– Sau đó thế nào….? Nàng kể tiếp đi…
Nhã Tịnh sụt sùi :
– Nghĩ mình sắp chết, thiếp mới mở cuốn sách ra với tâm nguyện nhìn lại 1 lần cuối….Lúc đó thiếp đã ho ra cả máu rồi, máu bắn đầy sách, vừa thổ huyết, thiếp vừa khóc nức nở…..Thiếp nghĩ chắc có lẽ do bản thân làm trái di nguyện của Cơ Vân đạo sư nên giờ 2 mẹ con phải trả giá…..Nước mắt hòa chung với máu rơi xuống từng trang sách…..Và rồi, chúng cứ thế thấm hết vào sách, từ những trang giấy ố vàng không 1 nét mực, chữ cứ như vậy hiện ra trước mắt của thiếp……Ở trang đầu tiên là ghi chép của Cơ Vân đạo sư về mật thất bên trong căn phòng cấm. Mọi thứ đều được viết lại rất chi tiết, cố gắng chút sức tàn cuối cùng….Nhã Tịnh đánh liều đến căn phòng của đạo sư, làm theo những chỉ dẫn trong sách…..Và Nhã Tịnh đã tìm thấy mật thất này.
Bạch Tiên Phong gật đầu :
– Ta hiểu rồi, và nàng đã tìm thấy phương thuốc mà nghĩa phụ để lại…..Không chỉ vậy còn biết được cách khiến bản thân ngày càng trẻ đẹp, yêu kiều….Nhưng sao nàng lại nói những thứ bên dưới mật thất là do đạo sư để lại cho ta ?
Đến đây, Nhã Tịnh bước về phía hương án ở cuối mật thất, quay trở lại, trên tay Nhã Tịnh là 1 chiếc hộp gỗ, đưa cho Bạch Tiên Phong….Nhã Tịnh nói :
– Bên dưới mật thất có để lại thứ này…..Lão gia đọc xem…
Cầm chiếc hộp gỗ, trên mặt của hộp có khắc dòng chữ, Bạch Tiên Phong khẽ đọc :
– “ Chỉ con trai ta mới được mở “. Ý nói là ta sao ?
Nhã Tịnh gật đầu :
– Ngoài lão gia ra, thiếp không nghĩ được ai khác…..Cơ Vân đạo sư không hề có con cái, đạo sư được lão gia nhận làm nghĩa phụ và ở trong phủ họ Bạch suốt gần 20 năm qua. Cho tới khi mất cũng chỉ có 1 mình lão gia là người thân duy nhất…..Chiếc hộp này chắc chắn là để lại cho lão gia…
Bạch Tiên Phong cầm hộp gỗ trên tay, chiếc hộp không có gì đặc biệt, bên ngoài hộp có 1 ổ khóa.
– Để lại cho ta nhưng làm sao ta có thể mở được nó khi không có chìa khóa. Hay để ta mang lên trên tìm cách phá khóa, không thì cưa chiếc hộp ra xem sao…
Nhã Tịnh vội ngăn :
– Không được, lão gia không được làm thế….Cơ Vân đạo sư là 1 người cẩn trọng, đạo sư rất uyên thâm trong tất cả mọi lĩnh vực…..Không thể nào món đồ mà đạo sư để lại cho lão gia lại có thể dùng cách phá, cưa, cắt, đập để xem được cả…..Nếu không cẩn thận, có khi còn mang họa vào thân.
Bạch Tiên Phong càng ngẫm càng thấy lời Nhã Tịnh nói có lý, riêng cái mật thất này đã cho thấy Cơ Vân nhất định không phải tầm thường…..Vốn dĩ đã rất tôn sùng nghĩa phụ, nay Bạch Tiên Phong lại càng sùng bái hơn. Thế nhưng thực sự, ông ta không biết phải mở chiếc hộp như thế nào khi Cơ Vân chưa từng nói cho ông biết bí mật về nơi này, cũng chẳng giao lại cho ông ta chìa khóa….Cứ đứng tần ngần nhìn chiếc hộp trên tay, Bạch Tiên Phong lắc đầu ngao ngán :
– Ta thật sự không mở được đâu….
Nhã Tịnh ghé sát tai Bạch Tiên Phong khẽ hỏi thì thào :
– Lão gia, lão gia cố nhớ lại xem……Trước khi mất, Cơ Vân đạo sư có giao cho lão gia thứ gì không ? Nhã Tịnh nhớ, hôm trước khi đạo sư qua đời, 2 người đã ở trong phòng phía trên nói chuyện suốt nửa canh giờ cơ mà……Lão gia, cố nhớ lại xem…..
Bạch Tiên Phong nhíu mày, cố gắng nhớ lại :
– Hôm đó, nghĩa phụ cho gọi ta đến để nói lời trăn trối mà thôi….Nghĩa phụ lo cho ta, sau khi ông mất, ta và hương Kim Sơn sẽ bị bọn người Kim Giang hãm hại….Đến lúc mất, nghĩa phụ vẫn không quên mối thù năm đó bọn chúng đầu độc người nhà họ Bạch cùng dân hương Kim Sơn……Nghĩa phụ nói, không giúp ta trả được thù chính là nỗi hối tiếc lớn nhất, nghĩa phụ không đành lòng nhắm mắt xuôi tay……Thế…thế nhưng nghĩa phụ không đưa cho ta chiếc chìa khóa nào cả, cũng không hề nhắc tới mật thất này…
Đưa tay lên vò đầu bứt tai, đột nhiên có thứ gì đó vừa lóe sáng ngay bên cạnh Bạch Tiên Phong…..Sững người nhìn chăm chăm vào thứ đó, Bạch Tiên Phong ú ớ :
– Chẳng…chẳng lẽ….lại là nó ư ?

Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 10 Average: 3.5]