Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện – Quyển 5 – Tác Giả : Trường Lê
Chap 7 : Tiểu Nguyệt Biến Mất.
Nhà của Trịnh đại thúc cách nhà lão Ngũ 1 quãng đường không quá xa, băng qua con đường đất hai bên trồng những ruộng khoai mì, đi thẳng đến cuối đường chính là nhà của Trịnh đại thúc. Một ngôi nhà nhỏ có phần hơi lụp xụp nhưng trước cổng nhà lại có 2 cây hồng cứ vào mùa sẽ vô cùng sai quả. Buổi tối mọi thứ nhìn không rõ chứ nếu đến đây vào ban ngày, ngôi nhà có nước ve màu trắng đã ố màu do lâu ngày không sơn sửa lấp ló phía sau 2 cây hồng nom cổ kính mà yên bình đến lạ thường.
Trịnh đại thúc là một lão nông năm nay đã ngoài 70 tuổi, sống trong ngôi nhà nhỏ ngoài Trịnh đại thúc còn có 1 cô cháu gái tên tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt năm nay 8 tuổi, là cháu nội của Trịnh đại thúc, gia cảnh nghèo khó, con trai và con dâu của Trịnh đại thúc rời khỏi hương Kim Giang nói là theo thương nhân học nghề buôn bán đã 7 năm nay chưa về. Để lại tiểu Nguyệt khi ấy vẫn còn là 1 đứa nhóc chưa đầy 1 tuổi cho Trịnh đại thúc. May mắn sao trời xanh cũng còn thương lấy 2 ông cháu, tiểu Nguyệt lớn lên trong vòng tay của ông nội, con bé uống sữa dê thay cho sữa mẹ, cứ thế khỏe mạnh theo từng ngày mà không đau ốm, bệnh tật gì. Mới 8 tuổi nhưng nó rất hiểu chuyện, thương ông, không khi nào tiểu Nguyệt hỏi về bố mẹ mình. Người trong hương Kim Giang đồn tai nhau rằng, bố mẹ của tiểu Nguyệt đã chết, người khác thì lại nói bị bị bọn buôn người lừa bán đi thế nên 7 năm qua không 1 lần quay về quê nhà thăm người cha già cùng đứa con gái bé bỏng. Đối với Trịnh đại thúc, điều đó cũng không còn quan trọng nữa, kể từ khi chúng bỏ lại tiểu Nguyệt để ra đi không 1 lời từ biệt thì ông coi như bọn chúng đã chết rồi.
Tuổi cũng đã cao, sức cũng không còn nhiều như trước, ngoài việc đồng áng, hàng ngày vào buổi tối, Trịnh đại thúc tranh thủ vót tre, chẻ trúc để đan thành những cái rổ, cái thúng, cái nia hay những cái giỏ rồi đem bán, đem đổi cho dân trong hương lấy tiền hoặc đồ ăn để nuôi cháu gái.
Lúc này cũng đã là giờ Tuất, ngồi chong đèn ngay trước hiên nhà, tiếng dao vót tre vang lên xoèn xoẹt, tiếng côn trùng kêu rả rích trong bóng tối, Trịnh thúc đang ngồi đan rổ thì bên ngoài cổng có tiếng gọi :
– Lão Trịnh…..Lão Trịnh ơi….
Chỉ cần nghe cũng nhận ra đó là giọng của Lâm tiên sinh, Trịnh đại thúc tất bật đứng dậy :
– Có đây….có đây……Đợi một chút…
Bước ra mở cổng, thấy bên ngoài không chỉ có 1 mình Lâm tiên sinh mà còn có cả La đại phu, cha con nhà lão Ngũ và cả thầy Lương. Trịnh đại thúc sau 1 giây bất ngờ thì tươi cười mời tất cả vào trong.
Trịnh đại thúc nói :
– Hôm nay là ngày gì mà toàn khách quý đến chơi nhà thế này……Bộ trong hương ta sắp có công việc gì hay sao ? Mời mọi người vào trong để tôi đi pha trà….
Lâm tiên sinh hỏi :
– Thôi, trà nước để sau…..Trịnh thúc, tiểu Nguyệt đâu rồi…?
Trịnh đại thúc đáp :
– Tiểu Nguyệt ư ? Con bé nó ngủ rồi, chắc có lẽ cả ngày phụ ông làm việc nhà nên tối nay buồn ngủ sớm. Khổ thân con bé, bé như cái kẹo, nhìn nó cầm cái chổi còn to hơn cả người quét sân mà lão già như tôi đây thấy thật xót xa….Nhưng cũng vui vì như vậy là nó biết thương người ông này.
Vừa đi vào trong sân, lão Ngũ vừa hỏi :
– Trịnh thúc, chiều nay bà nhà tôi có đem sang đây 1 đôi hài….Không…không biết Trịnh thúc đã….cho tiểu Nguyệt đi chưa ?
Trịnh thúc cười lớn, vội cảm ơn lão Ngũ :
– À đấy, nhắc tới mới nhớ, còn chưa cảm ơn nhà Ngũ, đôi hài đẹp lắm, mà thế nào lại vừa như in. Con bé tiểu Nguyệt thích cười tít cả mắt từ chiều tới khi đi ngủ, bảo nó cởi ra mà nó còn không chịu. Nghĩ cũng tội, lâu lắm rồi có được bộ quần áo, giày dép nào mới đâu….
Thầy Lương nói :
– Không xong rồi, lão Trịnh à, ông phải gọi ngay tiểu Nguyệt dậy….Nếu không, con bé sẽ bị bắt mất hồn phách……Gọi nó dậy ngay….
Trịnh đại thúc vội hỏi :
– Thầy Lương, thầy nói gì lạ vậy ? Sao tự nhiên tiểu Nguyệt lại bị bắt mất hồn ?
Không đợi Trịnh đại thúc thêm giây phút nào nữa, A Thiện chạy xộc vào trong nhà…..Thầy Lương cũng bước vội, vừa đi thầy Lương vừa nói với lão Trịnh :
– Chuyện này tôi sẽ giải thích với lão sau…..Điều quan trọng bây giờ là tiểu Nguyệt….Con bé gặp chuyện rồi…
Khi tất cả đi tới hiên nhà thì A Thiện cũng chạy ngược trở ra, nét mặt thất thần, A Thiện nhìn mọi người, miệng ấp úng :
– Tiểu….tiểu Nguyệt…Không…không thấy..con bé đâu…cả.
Trịnh đại thúc giật mình, hớt hải chạy vội vào trong, bên trong buồng ngủ, trên chiếc giường nhỏ không có ai nằm……Nhìn xung quanh gian nhà cũng không thấy bóng dáng tiểu Nguyệt đâu.
Trịnh đại thúc luống cuống cầm đèn soi xuống cả gầm giường nhưng cũng không nhìn thấy cháu gái.
– Tiểu Nguyệt….con bé đi đâu rồi…? Sao lại thế này ? Rõ ràng cách đây chừng nửa giờ đồng hồ tôi còn thấy nó nằm đây mà……Tiểu Nguyệt ơi…- Trịnh đại thúc bàng hoàng, miệng gọi lớn.
Nhà nhỏ nên chỉ có đúng 1 lối ra vào, trong buồng không có cửa hậu, chỉ có ô cửa sổ nhỏ với chắn song gỗ, 1 đứa bé 8 tuổi không thể nào chui lọt. Trong khi đó sau khi tiểu Nguyệt lên giường đi ngủ thì lão Trịnh ngồi trước hiên nhà, ngay cửa ra vào vót tre đan rổ. Nếu như con bé có đi đâu thì phải đi qua chỗ lão Trịnh ngồi…..Nhìn lão Trịnh hoảng hốt tột độ đến mức này cũng đủ hiểu lão không hề biết cháu gái mình đi đâu và rời khỏi nhà bằng cách nào.
– Chẳng lẽ con bé lại biến mất thật ư ? – Lâm tiên sinh nói.
– Thật kỳ quái, nhà chỉ có 1 cửa ra vào, Trịnh đại thúc lại ngồi ngay trước cửa đan rổ….Giả như con bé có đi qua thì ông ấy phải nhìn thấy chứ ? – La đại phu thắc mắc..
A Thiện nổi cả da gà, tiến lại phía góc nhà, A Thiện nín thở, quơ tay vào trong góc rồi tiếp tục quờ tay lên trên mặt giường….Thấy vậy, lão Ngũ hỏi :
– Mày làm trò gì đấy ? Tự nhiên quờ quạng cái gì vậy ?
A Thiện đáp :
– Con..con đang xem xem…liệu có phải tiểu Nguyệt bị ma giấu không ? Cha không biết có người bị ma giấu, mặc dù đang ở trước mặt mọi người nhưng không ai nhìn thấy à….Con sờ thử, nhỡ đâu lại trúng con bé…..
Nghe con trai nói có lý, lão Ngũ cũng lần mò dọc bức vách, nhòm xuống cả gầm giường, miệng gọi khe khẽ :
– Tiểu Nguyệt…..cháu ở đây phải không ? Tiểu Nguyệt ơi…..
Sau ít phút im lặng, nãy giờ mắt vẫn nhìn hướng ra bên ngoài cửa ra vào, lúc này thầy Lương nói :
– Không cần gọi nữa đâu…..Con bé đã đi ra khỏi nhà rồi, không phải ma giấu mà là nó đã bị ma nhập.
Lão Trịnh thảng thốt :
– Không thể nào, từ tối tôi đã ngồi đan rổ ở trước cửa, nếu con bé nó đi đâu thì tôi phải nhìn thấy chứ…?
Thầy Lương đáp :
– Vừa rồi A Thiện có nhắc tới trường hợp bị ma giấu……Đó là khi người bị giấu vẫn ở trong nhà nhưng lại không ai nhìn thấy. Tuy tiểu Nguyệt không ở đây nhưng con bé đã đi đôi hài đỏ, đó là hài của người chết, âm hồn người này đã nhập vào tiểu Nguyệt…….Thực tế tiểu Nguyệt đã đi ra ngoài, đi qua nơi lão ngồi, thế nhưng do lão bị ma quỷ che mắt, chính vì vậy mà lão không nhìn thấy tiểu Nguyệt.
Nhìn lão Ngũ, thầy Lương tiếp :
– Dẫn tôi ra bờ sông, đúng vị trí mà chiều nay ông vớt được đôi hài…..Theo như lời lão Trịnh thì nửa giờ trước vẫn còn thấy con bé. Từ đây ra tới khúc sông đó mất bao lâu ?
Lão Ngũ trả lời :
– Cũng phải chừng nửa giờ đồng hồ……Tôi….tôi hại chết con bé rồi…
Thầy Lương nhíu mày :
– Dẫn tôi tới đó nhanh lên….Những người còn lại chuẩn bị đèn đuốc theo sau…..Bên dưới khúc sông ấy chắc chắn có vấn đề. Lâm tiên sinh, ngài là người đứng đầu hương Kim Giang, cảm phiền ngài huy động giúp tôi vài thanh niên trai tráng, có sức khỏe và đặc biệt giỏi bơi lội, đưa họ đến khu vực sông chiều hôm nay lão Ngũ vớt được đôi hài đỏ…
Lâm tiên sinh hỏi :
– Thầy tính làm gì vậy ?
Thầy Lương trả lời :
– Để tìm xác người chết….Hoặc cũng có thể là tìm người sống…..Hy vọng vẫn chưa quá muộn.
Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 2 Average: 5]