Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm chính xác nội dung của KenhSachNoi.Com, hãy search trên Google vi cú pháp: "Từ khóa" + "kenhsachnoi.com". (Ví dụ: Sách ni miễn phí kenhsachnoi.com). Tìm kiếm ngay

Thầy Tàu ly kỳ truyện quyển 5 – Chap 8 : Tìm Mẹ

Chap 8 : “ Tìm Mẹ “

Lão Trịnh nghe vậy thì chân tay bủn rủn, trong lời nói của thầy Lương có ẩn ý ám chỉ tiểu Nguyệt lành ít dữ nhiều…

– Thầy Lương, cho tôi đi cùng với…..Tôi biết 1 con đường tắt dẫn ra bờ sông nhanh hơn….Để tôi dẫn đường cho mọi người….Thầy Lương ơi, làm ơn cứu cháu tôi với…..- Lão Trịnh vừa nói vừa rớm nước mắt.

Thầy Lương đáp :

– Nếu vậy thì phiền lão dẫn đường……A Thiện cùng La đại phu chuẩn bị đèn, đuốc rồi theo sau nhé.

Theo chân lão Trịnh, thầy Lương và lão Ngũ băng qua 1 cánh đồng trồng khoai mì, tiếp tục đi vào 1 con đường đất nhỏ hai bên đường cỏ mọc khá rậm rạp, trời tối mặc dù rất khó đi nhưng ai cũng bước thật nhanh, thật vội, nhất là lão Trịnh….Vừa lo, vừa sợ cho tính mạng của tiểu Nguyệt, mặc cho chân bị cây gai cứa xước cả da, chảy cả máu, lão Trịnh vẫn cố gắng đi nhanh dẫn đường cho thầy Lương cùng lão Ngũ.

Quả nhiên là đường tắt, chỉ mất chừng 15 phút đồng hồ, 3 người họ đã đến được bờ nơi con sông Châu Giang chảy qua……Lão Ngũ chỉ tay về phía trước :

– Đi thẳng tới đằng kia chính là chỗ mà tôi ngồi câu cá chiều hôm nay……Theo tôi…

Lão Trịnh thở dốc, thầy Lương hỏi :

– Lão còn đi được không ? Cũng đã chạy từ nãy đến giờ rồi…

Lão Trịnh lấy tay đẩy thầy Lương về phía trước, giọng khò khè :

– Mặc…mặc kệ tôi…..Thầy đi…theo nhà Ngũ đi….Tôi…sẽ chạy theo sau….Đi đi…..

Chạy thêm 1 đoạn, cuối cùng cũng đến được vị trí chiều nay lão Ngũ câu được con cá trê và vớt được đôi hài màu đỏ…..Thở hồng hộc, lão Ngũ chỉ tay xuống vệ cỏ trước mặt, sát ngay làn nước yên ắng :

– Kia…kia chính là nơi tôi vớt được đôi hài….Hộc…hộc…..Nó vướng vào bụi cỏ…..Còn tôi ngồi chỗ này câu cả buổi chiều…..

– Phù…phù…..

Cố gắng bước từng bước tới bờ sông, lão Trịnh thều thào hỏi thầy Lương :

– Tiểu Nguyệt đâu ? Thầy Lương, thầy có thấy con bé đâu không ?

“ Vù…vù..ù…ù….”

Bờ sông gió thổi vi vu, bốn bề xung quanh tối om, mặt nước lăn tăn gợn sóng bởi khúc sông Châu Giang chảy qua hương Kim Giang khá tĩnh lặng…..Lão Ngũ nói :

– Có…có khi nào….chúng ta đến muộn….Con bé nó đã…đã bị….ma bắt xuống nước…rồi không ?

Lão Trịnh nức nở :

– Không….chẳng phải chúng ta đã đi đường tắt rồi sao ? Thầy Lương…..Thầy nói gì đi chứ ? Tiểu Nguyệt ở đâu….?

“ Bõm…bõm…bõm “

Thầy Lương hỏi :

– Hai người có nghe thấy gì không ?

Lão Ngũ lắc đầu :

– Ngoài tiếng gió ra thì không nghe thấy gì cả….

Lão Trịnh cũng như vậy, thế nhưng nhắm mắt lại, thầy Lương tiếp tục nghe thấy tiếng nước như đang có ai đó dùng chân đạp xuống….

“ Lõm…bõm….lõm…bõm “

Tiếng nước phát ra rất gần, nó ở đâu đó phía sau bụi lau cách vị trí cả 3 người đứng chừng vài mét mà thôi….Có điều bụi lau mọc cao quá đầu người khiến tầm nhìn bị che khuất, cộng thêm trời tối mọi thứ lại càng âm u, mù mờ hơn….

Thầy Lương nói :

– Tiểu Nguyệt đã đến đây trước chúng ta……Nó đang ở phía sau bụi lau kia…

Thầy Lương vừa dứt lời thì lão Trịnh vội vàng chạy xộc tới bụi lau trước mặt, thế nhưng phía sau bụi lau chỉ có bờ đất trống không, chẳng thấy tiểu Nguyệt đâu như lời thầy Lương nói. Lão Ngũ cũng bước tới, nhìn bờ đất trước mặt, lão Ngũ quay lại nhìn thầy Lương, miệng hỏi :

– Làm gì có ai đâu ? Thầy có nhầm không vậy ?

Thầy Lương chỉ tay về bờ đất trống :

– Có đấy, con bé đang ngồi ngay chỗ đó, có phải tối nay tiểu Nguyệt mặc cái áo màu xanh dương, quần thụng đen, tóc bện hai bên, chân đi hài đỏ phải không lão Trịnh ?

Lão Trịnh nổi da gà khi thầy Lương nói không sai chi tiết nào, tối nay tiểu Nguyệt mặc áo màu xanh dương, hai bên tóc chính tay lão Trịnh bện cho tiểu Nguyệt sau khi ăn cơm xong…..Tuy nhiên, có dụi mắt đến bao nhiêu lần thì cả lão Trịnh lẫn lão Ngũ đều không nhìn thấy tiểu Nguyệt đâu cả.

Thầy Lương tiếp :

– Con bé đang ngồi nghịch nước, may mắn cho lão vì có vẻ như hồn ma này không muốn hại người…..Tiểu Nguyệt vẫn an toàn….

“ Ông có thể nhìn thấy cháu ư ? “

Không quay đầu lại, hai chân vẫn đạp nhẹ xuống mặt nước sông Châu Giang, giọng nói của tiểu Nguyệt khẽ vang lên văng vẳng.

Thầy Lương đáp :

– Ta có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy, bên cạnh đó ta cũng có thể giao tiếp với âm hồn, thậm chí là cả ma quỷ…..Cháu bé, tiểu Nguyệt rất đáng thương, cô bé cũng không gây thù chuốc oán với cháu, hãy tha cho tiểu Nguyệt…….Ta có thể giúp cháu hoàn thành nốt tâm nguyện còn dang dở.

Tiểu Nguyệt cất tiếng cười :

“ Hi..hi..hi…..Hi..hi..hi….ông nói đúng, người bạn này rất tội nghiệp…..Chính vì vậy mà cháu ngồi lại đây…….Cháu muốn tìm mẹ, cháu còn muốn trả thù nữa…..Ông ơi, mẹ con cháu chết oan…….Oan uổng lắm……hi hi hi…..Hu…hu…hu…”

Thấy thầy Lương nãy giờ cứ nói chuyện 1 mình, lão Trịnh túm tay áo thầy Lương gặng hỏi :

– Có phải thầy đang nói chuyện với tiểu Nguyệt không ? Con bé nói gì vậy…? Sao tôi không nghe, không thấy gì cả…..

Thầy Lương thấy lão Trịnh vì lo lắng cho cháu gái đến nỗi sắp mất bình tĩnh, không còn cách nào, thầy Lương lấy trong tay nải ra 1 cái lộ nhỏ xíu, nhỏ chỉ bằng ngón tay út, lọ có màu trắng được bịt nắp kín kẽ vô cùng cẩn thận.

Nhìn lão Trịnh, thầy Lương nói :

– Được rồi, giờ tôi sẽ nhỏ vào mắt lão thứ nước này….Lão sẽ nhìn thấy con bé….Mở mắt ra nào.

Nhỏ vào 2 bên mắt lão Trịnh mỗi bên 1 giọt nước trong chiếc lọ nhỏ, nước có mùi thơm nhẹ, trong suốt, sau khi nhỏ vào mắt, 3 giây đầu tiên, lão Trịnh cảm thấy đôi mắt mình cay xè, nóng rát, nhưng rồi sau đó mọi thứ dịu dần đi, nước mắt lão Trịnh chảy ra có màu trắng đục như sữa……Chớp chớp mắt mấy cái, thầy Lương tiếp :

– Được rồi, mở mắt ra……Giờ nhìn về phía trước, lão thấy rồi chứ ?

Nhỏ thứ nước kỳ lạ đó xong, quả nhiên lão Trịnh đã nhìn thấy, trước mặt lão, đang ngồi trên bờ đất chính là tiểu Nguyệt, cháu gái của lão…….Lão Trịnh rưng rưng nước mắt, với tay về phía trước, miệng khẽ gọi :

– Tiểu Nguyệt…..Là ông đây…….Quay lại với ông đi tiểu Nguyệt…

Thầy Lương khẽ ngăn lão Trịnh bước thêm :

– Khoan đã, thân xác hiện giờ đúng là của tiểu Nguyệt, nhưng tiểu Nguyệt đang bị hồn phách của chủ nhân đôi hài đỏ gá vào……Lão bình tĩnh lại, hồn ma kia không muốn làm hại tiểu Nguyệt, nếu muốn thì con bé đã chết dưới sông trước khi chúng ta kịp đến đây rồi. Lão đứng ở đây, tôi sẽ nói chuyện với con bé…

“ Bõm…lõm…bõm…”

Tiểu Nguyệt vẫn đung đưa đôi bàn chân dưới làn nước mát, thầy Lương tiếp tục :

– Ta sẽ giúp cháu tìm mẹ của mình…..Còn chuyện trả thù để sau hãy tính….Hãy cho ta biết, mẹ cháu ở đâu ?

Tiểu Nguyệt im lặng không nói, cô bé đưa cánh tay lên hướng về phía trước mặt, chỉ xuống dòng sông Châu Giang…….Thầy Lương đã hiểu, thầy Lương tiếp :

– Ta biết rồi, bản thân ta khi đến đây cũng đã dự liệu được chuyện này……Ta hứa sẽ giúp cháu tìm mẹ của mình. Thân xác người trần không thể chịu đựng được âm khí quá lâu, nếu hồn phách của cháu còn ở lại trong cơ thể của tiểu Nguyệt, dương khí của cô bé sẽ cạn dần…….Hãy thoát khỏi thân xác tiểu Nguyệt, việc còn lại để ta lo liệu…

“ Cảm ơn ông…..Ông thật tốt “

Dứt lời, tiểu Nguyệt ngã vật ra đất, lão Trịnh chạy đến đỡ lấy cháu gái…….Lão Ngũ cũng giật mình khi bất thình lình tiểu Nguyệt xuất hiện trước mặt ông ta, còn chưa kịp định thần thì đã nghe lão Trịnh gọi :

– Giúp…giúp tôi 1 tay……Sao con bé lại bất tỉnh, không động đậy gì thế này…? Tiểu Nguyệt….tỉnh lại đi cháu……Thầy Lương ơi, người con bé lạnh lắm….

Thầy Lương nói :

– Lão Ngũ, tháo đôi hài đó ra…

Cho mình 5 Sao nhé😘
[Total: 1 Average: 5]